Kỳ Uyển gật đầu, Quý Nguyên lại chỉ vào nhãn hiệu: “Giá lên đến tận sáu chữ số, em không đủ tiền.”
“Em bảo anh trai em chuyển khoản cho em.”
“Có hạn chế chuyển khoản.” Quý Nguyên đắc ý lôi thẻ ngân hàng của mình ra: “Thế nên tốt nhất vẫn là để người bạn trai này thanh toán cho em.”
Kỳ Uyển đang gửi tin nhắn cho Kỳ Thần Dị, nhìn thấy Quý Nguyên như thế thì buồn cười: “Anh nói không sai, nhưng mà sản phẩm nhà mình thì chắc là không bị hạn chế đấu chứ?”
Chỉ nghe “ting” một tiếng, sau đó tài khoản của Kỳ Uyển nhận được tin nhắn chuyển tiền, lên đến bảy con số.
“Ồ, còn có ghi chú nữa này... Ừm, Kỳ Thần Dị nói là báo với nhân viên ở đây số thẻ hội viên của anh ấy, sẽ có người chuyên nghiệp tới giới thiệu và xách đồ cho chúng ta.”
Kỳ Uyển suy nghĩ một chút, sau đó hai mắt sáng lên: “Hội viên mua sắm là được chiết khấu đúng không? Mau, chúng ta tới quầy dịch vụ!”
Quý Nguyên chỉ muốn rút đầu lưỡi của mình ra. Hắn chỉ muốn được hẹn hò với cô, thế mà bây giờ chuẩn bị xuất hiện một người dẫn đường kiêm bóng đèn ở giữa bọn họ, tất cả hành tung của họ đều sẽ bị Kỳ Thần Dị biết. Hắn nghĩ thôi đã cảm thấy tồi tệ kinh khủng rồi.
“Em trêu anh đấy.” Kỳ Uyển cất điện thoại đi, nở nụ cười xấu xa: “Em làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội làm thịt anh được? Tiền của anh trai em đã vào tài khoản em rồi, em không thèm dùng thẻ hội viên của anh ấy.”
“Đồ mê tiền.” Quý Nguyên nhẹ nhàng thở hắt ra. Kỳ Uyển chỉ là nghịch ngợm một chút, muốn trêu đùa hắn, chứ không thực sự muốn khiến hắn khó chịu.
Nhưng Quý Nguyên vẫn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Hắn luôn có cảm giác Kỳ Thần Dị có thể xuyên thấu qua những camera trong trung tâm thương mại này, giám sát hành tung của bọn họ.
Sau bữa tối, Quý Nguyên đến siêu thị tự phục vụ ở khu dân cư bên cạnh mua hai hộp bao cao su.
“Anh mua cái đấy làm gì? Em nghe nhiều người nói không thích dùng vì không thoải mái.” Kỳ Uyển trở về căn hộ của mình thì thoải mái hơn hẳn, cô thay một chiếc váy ngủ rộng rãi, mở cửa sổ ra, nói là có mùi thuốc lá.
“Đợi vết thương của em lành hẳn thì chúng ta dùng. Anh chưa dùng bao giờ, không biết có thoải mái hay không.” Quý Nguyên không ngửi thấy mùi khói, nhưng lại nghe ra được trong câu nói của cô có ý tứ khác: “Có phải tối hôm đó Kỳ Thần Dị không dùng bao cao su?”
Lần này đến lượt Kỳ Uyển không nói lời nào. Cô bỗng nhiên nhào vào trong lòng Quý Nguyên, cọ cọ cằm lên ngực hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói mềm nhũn: “Hay là chúng ta thử một chút?”
Cô không mặc áo ngực, hai bầu ngực sữa áp sát lên người Quý Nguyên, khiến hô hấp của hắn trở nên dồn dập.
Nhưng hắn nhịn được: “Vết thương của em chưa lành, chờ lành rồi nói.”
Kỳ Uyển càng ôm chặt hắn hơn. Bàn tay nhỏ bé của cô xuyên qua lớp vải, xoa nắn nơi đó của hắn: “Anh nhìn anh đi, cứng rồi đây này.”
Bàn tay nhỏ bé hư hỏng của cô không dám dùng sức, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn lại không trốn đi đâu được, chỉ có thể tùy tiện bị khiêu khích.
Lý trí của Quý Nguyên càng lúc càng giảm đi.
Cô bám lấy hắn như vậy, Quý Nguyên cúi đầu, lập tức bắt gặp đôi mắt lấp lánh ánh nước của Kỳ Uyển, trong mắt rõ ràng mang theo ý cầu xin tìиɧ ɖu͙©.
“Muốn chạy trốn.”
“Muốn trốn thoát khỏi Kỳ Thần Dị.”
“Chỉ cần không có anh ấy thì tốt rồi.”
Quý Nguyên giật mình nhớ lại nhiều năm trước Kỳ Uyển đã nói ra những lời thật lòng đó.
Hắn cúi đầu, cô gái nhỏ cứ nép vào lòng hắn như vậy, ôm chặt lấy hắn. Quý Nguyên cảm giác như mình đã hiểu tại sao.
Giờ phút này, cô muốn ở nơi mà mình đã từng tiếp xúc thân mật với Kỳ Thần Dị, chạy trốn vào trong lòng hắn.