“Cái gì —— a!”
Trong lòng Kỳ Từ vang lên tiếng chuông cảnh báo, vừa khó hiểu vừa hoảng sợ trừng lớn đôi mắt, lúc này phía sau đột nhiên truyền đến một cổ sức mạnh bá đa͙σ mạnh mẽ đem cô kéo vào trong lòng ngực nóng bỏng xa lạ.
“Buông tôi ra……”
Kỳ Từ sợ tới mức thét chói tai, trơ mắt nhìn Kỷ Thâm quay đầu tránh đi tầm mắt xin giúp đỡ của mình, tùy ý để cô bị nam nhân khác ôm trong ngực bế lên.
Trên người cô chỉ mặc một cái váy màu trắng liền áo đơn sơ. Bị người khác thô lỗ ném trên bàn đá cẩm thạch, phía sau lưng vừa lạnh vừa đau, Kỳ Từ giãy giụa suy nghĩ muốn đứng dậy, lại bị một đôi bàn tay to thô ráp dùng sức chế trụ hai cổ tay đè trên đỉnh đầu.
“Tê ha ——”
Kỳ Từ đau đến nước mắt đều ra, chỉ là không ai thương tiếc cô.
Bóng tối trên đỉnh đầu hạ xuống, hormone giống đực nguy hiểm xa lạ đánh úp lại, nam nhân có vết sẹo trên mặt kia đột nhiên tới gần, phóng đại trước mắt cô, cô gái bởi vì sợ hãi theo bản năng nhắm hai mắt lại.
“Ha ——”
Lục Quyện thấy phản ứng cô gái nhút nhát hừ lạnh một tiếng. Bàn tay to không chút nào thương tiếc túm chặt vải dệt trước ngực cô dùng sức xé một cái, váy liền áo yếu ớt đã bị xé nát, lộ ra thân thể gợi cảm mềm mại.
Sau khi áo ngực bị kéo xuống liền nhảy ra một cặp vυ" trắng nõn mượt mà trước tầm nhìn bốn người đàn ông. Làn da cô trắng tuyết, đầu vυ" cũng là màu hồng nhợt nhạt, đường cong thân thể xinh đẹp, giống như một khối tạo hình mỹ miều tỉ mỉ.
Trong lúc nhất thời, tầm mắt đám đàn ông trong phòng đều bị cặp vυ" ŧıểυ bạch thỏ đầy đặn hấp dẫn, không khí bởi vì hơi thở đám đàn ông tăng lên mà trở nên nóng bỏng.
“A…… Anh làm cái gì?!”
Kỳ Từ chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, hoảng sợ ngượng ngùng mở to mắt muốn giãy giụa đứng dậy, nhưng lại bị đôi tay to lớn đè chặt chẽ trên đỉnh đầu, chỉ có thể giống như con cá nằm trên thớt chờ người xử lý.
“A ~ ”
Phía bên tay phải truyền đến một thanh âm huýt sáo lưu manh, giọng nói người đàn ông xa lạ tà mị mà nguy hiểm, “Quả nhiên rất mềm. Lục ca, anh ăn thịt, cũng cho các anh em uống canh đi.”
“A!”
Lời người nọ còn chưa dứt Kỳ Từ chỉ cảm thấy đầu vυ" bị người đàn ông trên người dùng sức bóp một phen, vốn là thần kinh căng chặt cô sợ tới mức lớn tiếng thét chói tai, ở trong tai các nam nhân nghe ra chính là tiếng rêи ɾỉ mê người.
Lục Quyện cúi đầu nhìn cặp mắt hạnh tràn đầy sợ hãi cùng cầu xin kia, một đôi mắt đen thâm thúy không khỏi càng thêm nóng bỏng, đối với cô gái dưới thân tàn nhẫn cười: “Xếp hàng.”
“Hô ——”
Kỳ Từ hít thật sâu một hơi rồi lại thở ra, sau đó có chút không thoải mái chớp chớp mắt.
Trong đời lần thứ hai mang thử kính áp tròng, quả nhiên vẫn không thể thích ứng.
Cố nén suy nghĩ xúc động muốn đổi mắt kính, cô lấy ra một thỏi son dưỡng môi màu hồng bôi lên môi một tầng hơi mỏng.
Trong thang máy có một chiếc gương to bằng bàn tay.
Kỳ Từ đôi diện chiếc gương sửa vài sợi tóc mái con trên trán, mái tóc dài thẳng màu đen rũ sau lưng. Cô đối với dáng vẻ nhợt nhạt không tồi của bản thân nở một nụ cười thỏa mãn, vừa lòng đi ra thang máy.
Dãy hành lang là màu sắc bạc kim thoạt nhìn cảm giác có phần xa hoa tráng lệ lãng phí.
Kỷ Thâm trong lòng cô không tiêu tiền lung tung như vậy, thế nhưng hiện tại đánh vỡ ấn tượng của hắn đối với cô. Thâm tâm Kỳ Từ có chút buồn bực, những vẫn ấn xuống chuông cửa.
“Leng keng ——”
Bởi vì không gian yên tĩnh nên tiếng chuông cửa ở ngoài hành lang vẫn có thể nghe.
Kỳ Từ nhịn không được chà xát cánh tay.
Có lẽ là không gian quá lớn lại có ít người đi lại,
thời tiết hiện tại lại nắng gắt nóng rực mà cô lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Qua nửa phút sau, cửa gỗ màu đen từ từ đẩy ra lộ ra một gương mặt tuấn lãng như ánh mặt trời. Chủ nhân trong phòng ẩn giấu mắt đen ngôi sao xinh đẹp, vừa cao vừa gầy, cười rộ lên còn có hai cái má lúm đồng tiền nhợt nhạt.