Âm Mưu Chiếm Hữu

Chương 1: Âm Mưu Chiếm Hữu

Trước Sau

break

“Hô ——”

Kỳ Từ hít thật sâu một hơi rồi lại thở ra, sau đó có chút không thoải mái chớp chớp mắt.

Trong đời lần thứ hai mang thử kính áp tròng, quả nhiên vẫn không thể thích ứng.

Cố nén suy nghĩ xúc động muốn đổi mắt kính, cô lấy ra một thỏi son dưỡng môi màu hồng bôi lên môi một tầng hơi mỏng.

Trong thang máy có một chiếc gương to bằng bàn tay.

Kỳ Từ đôi diện chiếc gương sửa vài sợi tóc mái con trên trán, mái tóc dài thẳng màu đen rũ sau lưng. Cô đối với dáng vẻ nhợt nhạt không tồi của bản thân nở một nụ cười thỏa mãn, vừa lòng đi ra thang máy.

Dãy hành lang là màu sắc bạc kim thoạt nhìn cảm giác có phần xa hoa tráng lệ lãng phí.

Kỷ Thâm trong lòng cô không tiêu tiền lung tung như vậy, thế nhưng hiện tại đánh vỡ ấn tượng của hắn đối với cô. Thâm tâm Kỳ Từ có chút buồn bực, những vẫn ấn xuống chuông cửa.

“Leng keng ——”

Bởi vì không gian yên tĩnh nên tiếng chuông cửa ở ngoài hành lang vẫn có thể nghe.

Kỳ Từ nhịn không được chà xát cánh tay.

Có lẽ là không gian quá lớn lại có ít người đi lại,
thời tiết hiện tại lại nắng gắt nóng rực mà cô lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Qua nửa phút sau, cửa gỗ màu đen từ từ đẩy ra lộ ra một gương mặt tuấn lãng như ánh mặt trời. Chủ nhân trong phòng ẩn giấu mắt đen ngôi sao xinh đẹp, vừa cao vừa gầy, cười rộ lên còn có hai cái má lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Kỳ Từ hơi ngẩng đầu cùng hắn đối diện tầm mắt, mắt đen xinh đẹp người đàn ông ôn nhu thâm trầm, phảng phất như muốn đem người hút vào trong, dù cô chỉ nhìn mắt nhưng vẫn ngại ngùng mà cúi đầu.

Kỳ Từ nửa rũ đôi mắt duỗi tay đem túi trái cây đặt lên kệ, có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, tôi cũng không biết nên tặng cái gì cho tốt, nên mua chút trái cây.”

Nam nhân rũ mắt nhìn đỉnh đầu cô, rất nhanh liền duỗi tay nhận trái cây, thanh âm ôn nhu cô quen thuộc nhất, “Cảm ơn, tiến vào ngồi đi.”

“Được, cảm ơn.” Giọng nam trầm thấp gợi cảm đã sớm qua thời kỳ vỡ giọng. Kỳ Từ không khỏi hoảng hốt một chút, ngây ngốc theo hắn tiến vào phòng.

“Răng rắc ——”

Phía sau truyền đến một loạt âm thanh khoá cửa thanh thuý.

Trong lòng Kỳ Từ nghi hoặc vừa muốn quay đầu lại, ngước mắt lại thấy trong phòng khách đang có ba người đàn ông cao lớn đang ngồi,
tất cả đều dùng ánh mắt đánh giá cô.

Cô theo bản năng sợ cánh tay bại lộ trong không khí, lại thấy trong đó có một người có chút quen mặt, chần chờ mở miệng hỏi: “Lục Quyện?”

Người đàn ông tên là Lục Quyện có một gương mặt điển trai, má trái có một vết sẹo đem ngũ quan càng thêm nổi bật bá đa͙σ, thân cao gần 1m9, khí thế bức người.

“Haha, may mắn em vẫn còn nhớ được tôi.” Tầm mắt Lục Quyện nóng bỏng nhất, nghe vậy cười lạnh một tiếng, trong giọng nói tràn đầy khinh thường cùng oán hận.

Hai người khác Kỳ Từ cũng không nhận ra, nhưng nhìn không giống là người dễ trêu chọc.

Người đàn ông mang theo chiếc kính gọng vàng có thân hình mảnh khảnh cao lớn, cách lớp kính kia là ánh mắt dâm tà làm cô nhịn không được run lên.

Còn có một người dáng người cao to, cơ bắp bên trong chiếc áo màu đen bị căng ra, cường tráng mà hữu lực. Thoạt nhìn tuổi rất trẻ, nhưng tầm mắt hắn không giống tuổi tác mà thu liễm, chính là như hổ rình mồi nhìn chằm chằm bộ ngực… mình.

Khi con người đối mặt nguy hiểm thì giác quan thứ sáu sẽ trở nên cực kỳ mãnh liệt.

“Kỷ Thâm, nhà anh có khách tôi đi trước.”

Kỳ Từ nhìn xung quanh một vòng sau đó cố nén xúc động ôm ngực, xoay người hướng cửa chạy tới, bàn tay nắm lấy then cửa dùng sức vặn, nhưng cửa lại không thể mở ra.

Kỳ Từ nóng nảy, hoảng sợ nhìn về phía người đàn ông gần mình nhất: “Kỷ Thâm?”

Kỷ Thâm thở dài, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia áy náy, hắn nói: “Từ Từ, tôi cũng là bất đắc dĩ.”

 

break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc