Kỳ Từ hơi ngẩng đầu cùng hắn đối diện tầm mắt, mắt đen xinh đẹp người đàn ông ôn nhu thâm trầm, phảng phất như muốn đem người hút vào trong, dù cô chỉ nhìn mắt nhưng vẫn ngại ngùng mà cúi đầu.
Kỳ Từ nửa rũ đôi mắt duỗi tay đem túi trái cây đặt lên kệ, có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, tôi cũng không biết nên tặng cái gì cho tốt, nên mua chút trái cây.”
Nam nhân rũ mắt nhìn đỉnh đầu cô, rất nhanh liền duỗi tay nhận trái cây, thanh âm ôn nhu cô quen thuộc nhất, “Cảm ơn, tiến vào ngồi đi.”
“Được, cảm ơn.” Giọng nam trầm thấp gợi cảm đã sớm qua thời kỳ vỡ giọng. Kỳ Từ không khỏi hoảng hốt một chút, ngây ngốc theo hắn tiến vào phòng.
“Răng rắc ——”
Phía sau truyền đến một loạt âm thanh khoá cửa thanh thuý.
Trong lòng Kỳ Từ nghi hoặc vừa muốn quay đầu lại, ngước mắt lại thấy trong phòng khách đang có ba người đàn ông cao lớn đang ngồi,
tất cả đều dùng ánh mắt đánh giá cô.
Cô theo bản năng sợ cánh tay bại lộ trong không khí, lại thấy trong đó có một người có chút quen mặt, chần chờ mở miệng hỏi: “Lục Quyện?”
Người đàn ông tên là Lục Quyện có một gương mặt điển trai, má trái có một vết sẹo đem ngũ quan càng thêm nổi bật bá đa͙σ, thân cao gần 1m9, khí thế bức người.
“Haha, may mắn em vẫn còn nhớ được tôi.” Tầm mắt Lục Quyện nóng bỏng nhất, nghe vậy cười lạnh một tiếng, trong giọng nói tràn đầy khinh thường cùng oán hận.
Hai người khác Kỳ Từ cũng không nhận ra, nhưng nhìn không giống là người dễ trêu chọc.
Người đàn ông mang theo chiếc kính gọng vàng có thân hình mảnh khảnh cao lớn, cách lớp kính kia là ánh mắt dâm tà làm cô nhịn không được run lên.
Còn có một người dáng người cao to, cơ bắp bên trong chiếc áo màu đen bị căng ra, cường tráng mà hữu lực. Thoạt nhìn tuổi rất trẻ, nhưng tầm mắt hắn không giống tuổi tác mà thu liễm, chính là như hổ rình mồi nhìn chằm chằm bộ ngực… mình.
Khi con người đối mặt nguy hiểm thì giác quan thứ sáu sẽ trở nên cực kỳ mãnh liệt.
“Kỷ Thâm, nhà anh có khách tôi đi trước.”
Kỳ Từ nhìn xung quanh một vòng sau đó cố nén xúc động ôm ngực, xoay người hướng cửa chạy tới, bàn tay nắm lấy then cửa dùng sức vặn, nhưng cửa lại không thể mở ra.
Kỳ Từ nóng nảy, hoảng sợ nhìn về phía người đàn ông gần mình nhất: “Kỷ Thâm?”
Kỷ Thâm thở dài, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia áy náy, hắn nói: “Từ Từ, tôi cũng là bất đắc dĩ.”
“Cái gì —— a!”
Trong lòng Kỳ Từ vang lên tiếng chuông cảnh báo, vừa khó hiểu vừa hoảng sợ trừng lớn đôi mắt, lúc này phía sau đột nhiên truyền đến một cổ sức mạnh bá đa͙σ mạnh mẽ đem cô kéo vào trong lòng ngực nóng bỏng xa lạ.
“Buông tôi ra……”
Kỳ Từ sợ tới mức thét chói tai, trơ mắt nhìn Kỷ Thâm quay đầu tránh đi tầm mắt xin giúp đỡ của mình, tùy ý để cô bị nam nhân khác ôm trong ngực bế lên.
Trên người cô chỉ mặc một cái váy màu trắng liền áo đơn sơ. Bị người khác thô lỗ ném trên bàn đá cẩm thạch, phía sau lưng vừa lạnh vừa đau, Kỳ Từ giãy giụa suy nghĩ muốn đứng dậy, lại bị một đôi bàn tay to thô ráp dùng sức chế trụ hai cổ tay đè trên đỉnh đầu.
“Tê ha ——”
Kỳ Từ đau đến nước mắt đều ra, chỉ là không ai thương tiếc cô.
Bóng tối trên đỉnh đầu hạ xuống, hormone giống đực nguy hiểm xa lạ đánh úp lại, nam nhân có vết sẹo trên mặt kia đột nhiên tới gần, phóng đại trước mắt cô, cô gái bởi vì sợ hãi theo bản năng nhắm hai mắt lại.
“Ha ——”
Lục Quyện thấy phản ứng cô gái nhút nhát hừ lạnh một tiếng. Bàn tay to không chút nào thương tiếc túm chặt vải dệt trước ngực cô dùng sức xé một cái, váy liền áo yếu ớt đã bị xé nát, lộ ra thân thể gợi cảm mềm mại.
Sau khi áo ngực bị kéo xuống liền nhảy ra một cặp vυ" trắng nõn mượt mà trước tầm nhìn bốn người đàn ông. Làn da cô trắng tuyết, đầu vυ" cũng là màu hồng nhợt nhạt, đường cong thân thể xinh đẹp, giống như một khối tạo hình mỹ miều tỉ mỉ.