Kỳ Từ đau đớn thét chói tai, bả vai đều rụt lên.
Lúc này nam sinh đột nhiên cúi người cắn tai trái cô, hàm răng như là tùy thời đợi mệnh phải dùng lực cắn đi xuống, lại không có thật sự cắn xuống dưới, nhỏ giọng nói:
“Em chạy không thoát"
Thanh âm không hề phập phồng như là cảnh cáo, nhắc nhở cô.
Hắn nói xong ôm cô đặt ở ghế, sau đó một lần nữa vào phòng bếp.
Kỳ Từ tâm còn nhảy một hồi tại chỗ, nam nhân mắt kính lại từ trong phòng bếp nhô đầu ra hỏi:
"Bé ngoan, có ăn hành tây không?" Mang theo ý cười mặt cực kỳ giống như văn nhã biến thái trong truyền thuyết.
“Không, không ăn.” Kỳ Từ không dám ở nơi này tùy ý nói dối khi thấy rõ lực đáng sợ nam nhân trước mặt, vì thế thành thật trả lời.
Trong phòng bếp lại vang lên tiếng đánh nồi chén, hai nam nhân này làm như chưa từng phát sinh chuyện gì ngẫu nhiên nói hai câu làm cô không hiểu.
Xung phong, thoát khỏi mật thất, pháo dã chiến*....Lúc trước Kỷ Thâm có nói qua với cô là muốn đi tòng quân đền đáp quốc gia. Kỳ Từ vẫn luôn nhớ rõ, nhưng là sau lại không biết vì cái nguyên nhân gì Kỷ Thâm lại từ bỏ mộng tưởng.
*Pháo dã chiến là các loại pháo nhỏ có thể di chuyển nhanh chóng bởi một nhóm các pháo thủ hay với sự trợ giúp của các phương tiện cơ giới hạng nhẹ để đi xung quanh hay trong vùng chiến sự để hỗ trợ cho việc tấn công và phòng thủ của các lực lượng đồng minh.
Kỷ Thâm không muốn nói, Kỳ Từ cũng giỏi trong việc biết trong lòng người khác nghĩ gì vì biết nguyên nhân có thể không vui nên không đi hỏi.Hiện tại nghĩ đến, Kỷ Thâm biến mất mấy năm nay rốt cuộc đã làm cái gì ? Tại sao lại quen biết Lục Quyện, vì sao Lục Quyện lại hận cô như vậy?Cô nhớ rõ thời điểm chính mình từ chối đối phương hai người cũng không ầm ĩ và không tỏ ra không thoải mái mà.... vừa mới trải qua một lần trốn thoát thất bại, Kỳ Từ như là một búp bê sứ ngồi bất động ở trên ghế không dám động đậy, đại não giống như bay nhanh tự hỏi các loại khả năng.
" bé ngoan chắc đói lả rồi "
Người đàn ông đeo mắt kính cô mùi hương của cơm nồng đậm phiêu tán ra ngoài, Kỳ Từ ngẩng đầu liền thấy hai người bưng 2 bàn cơm từ phòng bếp đi ra, trong không khí đều tràn ngập bị hành tây nhàn nhạt.
“Hắt xì ——”
Kỳ Từ đối với cái loại hương vị này so với người bình thường mẫn cảm hơn, chịu không nổi che lại cái mũi, sặc đến nước mắt đều chảy ra.
" bé ngoan, chọn 1 cái đi"
Hai người đã ngồi xuống đối diện cô, thuận tiện đem mâm đồ ăn đặt ở trên bàn, phân biệt đẩy một mâm cơm đặt ở trước mặt cô để cô lựa chọn.
Kẻ cơ bắp làm là cơm cà ri, nam nhân mắt kính làm là mì Ý hành tây nửa sống nửa chín.
Kỳ Từ nhìn hai bàn cơm trước mặt không nghĩ muốn chọn nhưng đối diện là tầm mắt như hổ rình mồi, cô không dám đối nghịch với hai người đàn ông này, do dự một chút lựa chọn cơm cà ri không có hành tây.
Kẻ cơ bắp nhìn cô thắng tắp một cái, trầm mặc không lên tiếng cúi đầu ăn cơm, người đàn ông đeo mắt kính rút bàn cơm về, cười cười mở miệng nói: “Ăn đi.”
Kỳ Từ kinh hồn táng đảm* nắm cái muỗng lên, nghe lời hướng trong miệng ăn cơm.
*Sợ hãi đến mức rụng rời, mất hết hồn vía.
Cô cũng xác thật đói bụng, nhưng là cũng không có cái gì tốt để ăn uống, chỉ là máy móc lấp đầy bụng.
Cô không biết sau khi cơm nước xong chính mình sẽ gặp phải cái gì, cô tự nhiên nhớ đến Kỷ Thâm, ở nơi hoàn cảnh bất lực này cô không có lựa chọn nào khác ngoài nhớ đến người bán đứng mình.
Cô không biết ngày hôm qua sau khi cô hôn mê , Kỷ Thâm có đối với chính mình làm ra loại chuyện này hay không, ít nhất trước mắt chỉ có 4 người nam nhân, trong đó chỉ có hắn không đối với chính mình sử dụng bạo lực.
Cô thiên chân ảo tưởng, có lẽ Kỷ Thâm chỉ là nhất thời hồ đồ, có lẽ hắn thanh tỉnh sau sẽ đáp ứng đồng ý thả chính mình.