Cơm cà ri thực cay.Kỳ Từ ăn nửa phần cơm thì không ăn thêm được nữa, nhưng lại không dám buông cái muỗng, vì thế liền lấy một loại tư thái trốn tránh chậm rì rì nhai cơm trong miệng, hận không thể mỗi hạt gạo đều nhai đến một trăm cái kéo dài thời gian.Lúc này đối diện đột nhiên duỗi quá một bàn tay to rộng.
Là nam sinh trẻ tuổi cơ bắp rắn chắc đang ngồi đối diện trước mặt cô. Chỉ thấy hắn không nói một lời đem bàn cơm của cô đến trước mặt hắn, sau đó không nói lời nào giải quyết hết một lượt cơm thừa và thức ăn trên bàn, hoàn toàn không có ý tứ ghét bỏ.
Kỳ Từ không khỏi sửng sốt.
Trong trí nhớ, chưa từng có người nào giúp chính mình ăn hết cơm thừa.
Người này..... thật kỳ quái.
“A Ngạn nhanh như vậy đã học được thương hoa tiếc ngọc, bé ngoan, mị lực của em không nhỏ nha"
Nam nhân đeo mắt kính buông nĩa ưu nhã xoa xoa miệng, thấy một màn như vậy, ánh mắt hắn trêu chọc ở hai người đang bồi hồi , bộ dáng kia cực kỳ giống nam sinh ngồi bàn sau trong thời kỳ đại học rất ồn ào.
Trong chán ghét còn mang theo một tia đơn thuần.
Chính mình rõ ràng là bị bọn họ bắt cóc là người bị hại, như vậy ngồi cùng bàn dùng cơm, ngữ khí nhẹ nhàng trêu chọc…… Bầu không khí thật sự quái dị.
Kỳ Từ khẽ nhíu mày, trong lòng hoang mang không thôi.
Ba người đều dùng xong cơm.
Nam sinh được gọi là A Ngạn chủ động đem bàn mâm đồ ăn, thu vào phòng bếp, tiếng nước xôn xao vang lên, trong phòng khách còn dư lại cô và nam nhân đeo mắt kính âm hiểm kia ở chung một chỗ.
Cái nào có hại ít thì chọn cái đó.
Kỳ Từ theo bản năng hướng phương hướng phòng bếp nhìn lại, đối diện nam nhân mắt kính thấy thế khẽ cười một tiếng đứng dậy vòng đến phía sau cô, cánh tay đặt ở bên hông cô, ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ bụng nhỏ cô.
Kỳ Từ phản xạ có điều kiện giãy giụa: “Buông tôi ra"
“Dù sao đều đã ȶᏂασ qua, làm ra vẻ cái gì"
Sau lưng nam nhân khinh thường trào phúng một tiếng, rồi sau đó ngữ khí lại trở nên ôn nhu khó lường.
" bụng bằng phẳng như vậy, xem ra là không ăn no.”
Kỳ Từ lập tức cảm giác được nguy hiểm, vội vàng mở miệng vì chính mình biện giải: “No rồi.”
“Phải không? Vì sao không chọn của tôi? Em thích A Ngạn?"
Hắn tính toán chi li hỏi. Khi nói chuyện khớp xương năm ngón tay rõ rnữg từ bụng nhỏ thiếu nữ chậm rãi di chuyển đột nhiên bắt được một đôi mềm mại dùng sức xoa nhẹ hai cái.
“A ~”
Kỳ Từ thất thanh thét chói tai, phía sau lưng là lồng ngực cực nóng của người đàn ông, bên hông cánh tay giống như bàn ủi rắn chắc làm cô tránh không thoát được , cô chỉ có thể nhận mệnh nhỏ giọng giải thích
" tôi không ăn được hành tây"" kén ăn không phải là một thói quen tốt, cái miệng gì nhỏ bên dưới của em so với bên trên mặt này ngoan hơn nhiều, ai đến cũng không từ chối, cũng không lựa chọn một chút nào"Đang trào phúng một nửa, người đàn ông đột nhiên ôm eo cô. Kỳ Từ bị lời nói thô tục của hắn làm cho xấu hổ đến đỏ mặt, cô vừa giận vừa xấu hổ, không kịp phản bác cái gì đã bị hắn ôm ngồi xuống trên sô pha.
Người đàn ông đeo mắt kính để cho cô ngồi trên đùi hắn ta, cầm lấy điều khiển từ xa và bật TV để dò tin tức.
Một tay khéo léo cởi cúc áo của cô để lộ gần hết bầu ngực, lòng bàn tay trực tiếp giữ lấy bầu ngực non nớt, một cái tay khác nắm vào chỗ đùi mẫn cảm của cô"
"Ưm ha~ không cần, cầu xin anh..."
Người đàn ông này dáng vẻ gầy gò nhưng sức lực không bằng nam sinh trẻ tuổi cơ bắp kia. Kỳ Từ duỗi tay nắm lấy tay người đàn ông và cố gắng cầu xin trong vô vọng, cô đành phải thấp giọng xin tha.
Tv cách ghế sô pha xa khoảng 5 mét, Kỳ Từ cơ hồ không thể nhìn rõ màn hình nhưng chỉ nghe thấy giọng nói hùng hồn của buổi phát sóng và giọng nói có thay đổi