Mà chính mình đối với bọn họ tới nói là tính nô…… Tính nô là có thể tùy tiện giết chết hoặc tồn tại sao?Cô theo bản năng sợ hãi cái chết, loại sợ hãi này dâng trào mãnh liệt.Nam nhân mắt kính lại lần nữa nhìn thấu tâm lí hoạt động của cô, cười như không cười mở miệng nói
"Mèo hoang nhỏ, ngày hôm qua tôi còn chưa cùng em tính toán. Hiện tại, trước khi ăn cơm, chúng ta có hai ngày thời gian chậm rãi tính sổ.”
Rõ ràng là ngữ khí chậm chạp, ôn nhu nhẹ nhàng lại làm người phía sau lạnh sống lưng.
Người này giống một con rắn độc, có thù tất báo. Kỳ Từ đột nhiên hối hận ngày hôm qua xúc động cắn dưới chân hắn. Trong phòng khách, Kỳ Từ mặc một thân sơ mi trắng có chút không hợp. Áo sơ mi này không biết của nam nhân nào, mặc ở trên người cô thật sự dài rộng quá mức. Vạt áo trực tiếp bảo vệ một nửa đùi, cài nút thắt trên cùng, một đôi vai ngọc vẫn là như ẩn như hiện. Trong áo sơmi trần như nhộng, chất vải dệt hơi mỏng có thể nhìn đến rõ ràng kích đột, lúc đi lại thậm chí có thể nhìn thấy phong cảnh giữa hai chân. Kỳ Từ không được tự nhiên ôm lấy ngực, phía dưới hai chân cũng kẹp đến gắt gao.
Trong phòng bếp truyền đến tiếng hỗn loạn của nồi cháo, di động thỉnh thoảng là tiếng của hai nam nhân đang nói chuyện với nhau.
Kỳ Từ dựng lỗ tai nghe được cẩn thận, chỉ nghe xong một lỗ tai nói cũng không có cái tin tức gì hữu hiệu, một bên cô nghe thấy phòng bếp động tĩnh, một bên đem tầm mắt thấp thỏm lại bất an đầu hướng về phía cửa.
Trong đầu bay nhanh nghĩ đến tuyến đường vận chuyển ngày hôm qua.
Cửa chỉ có một bộ thang máy, chỉ cần cô chạy trốn thật nhanh, bọn họ đuổi theo ra tới phía trước vào thang máy liền xem là an toàn một nửa, ra thang máy chạy ra 20 mét có nơi để báo án.
Tiếng nói chuyện phiếm trong phòng bếp vẫn còn tiếp tục.
Nghe ngữ khí bọn họ đối với cô cũng không có phòng bị gì, phòng khách hiện tại chỉ có một mình cô, đây là một cơ hội đào tẩu tốt!!
Kỳ Từ ngồi tại chỗ hít sâu hai cái, lấy hết can đảm đứng lên, một bên cẩn thận nghe động tĩnh phòng bếp, một bên rón rén bước chân chậm rãi gần về phía cửa.
Một bước, hai bước…… chỉ một chút nữa tay cô thành công đụng phải then cửa.
Kỳ Từ khẩn trương tâm đều mau nhảy ra ngoài, dùng sức nắm lấy then cửa thật cẩn thận chuyển động, sợ gây ra một ít động tĩnh nhỏ.
“Bé ngoan ăn hành tây không?" Trong phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng của nam nhân mắt kính.
Kỳ Từ sợ tới mức dùng sức kéo then mở cửa liền nhanh chân chạy ra bên ngoài.
Chân phải mới vừa mới ra được nửa cửa, bên hông đột nhiên truyền đến một đa͙σ lực cản thật lớn, đối phương cơ hồ không cần tốn nhiều sức liền ôm cô vào lồng ngực, một cái tay khác nhẹ nhàng vỗ lên cửa.
“Phanh ——”Cố lấy dũng khí thật lớn mới mở cửa ra được, Kỳ Từ lại trơ mắt nhìn chính mình bị người khác dễ như trở bàn tay tùy tay đóng lại, trong lòng trào ra khủng hoảng không cam lòng thật lớn, tay chân cùng giãy dụa.“Buông tôi ra!”
Người phía sau sức lực rất lớn, không chút lao lực nào, ôm eo cô bế treo lên không trung, Kỳ Từ hai chân cách mặt đất càng thêm không có cảm giác an toàn.
Lúc này vài bước xa trong phòng bếp lại lần nữa truyền đến thanh âm trêu đùa của nam nhân đeo mắt kính:
"Quả nhiên là mèo hoang nhỏ"
Kỳ Từ theo bản năng hướng tới phương hướng phát ra tiếng nhìn lại, cận thị làm cô thấy không rõ mặt nam nhân mắt kính, nhưng lại thấy rõ trong tay đối phương lóe lên ánh sáng lưỡi dao làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo, lưỡi dao còn dính lại máu, nhìn thấy cô, ngón tay nam nhân mắt kính linh hoạt xoay lưỡi dao vài vòng trong không trung.
Kỳ Từ lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lại không dám giãy giụa.
“A!”
Nam sinh phía sau bế chặn ngang cô lên, đột nhiên duỗi tay theo vạt áo sơmi nhắm ngay bắp đùi kiều nộn của cô dùng sức véo một phen, hắn sức lực rất lớn, cơ hồ muốn véo rớt ra một miếng thịt.