Alpha Có Tinh Thần Thể Là Mèo Cũng Vẫn Là Alpha

Chương 6

Trước Sau

break

 

Vùng cấm, định sẵn có một người cả đêm không mộng.

 

Đại sảnh trong khu 01, treo một màn hình kỹ thuật số.

 

Bên trên màn hình không phải hiển thị thời gian, mà là thể hiện giá trị lực tinh thần của 001.

 

Một khi con số vượt qua 100, là đại biểu cho trạng thái của 001 không ổn định, ngay lập tức sẽ vang tiếng cảnh báo phòng không, nhắc nhở mọi người mau chóng cảnh giác, sơ tán.

 

Trong đại sảnh, toàn nhóm người dàn trận như một đội binh chuẩn bị đón địch, còn có cả dàn chuyên gia trị liệu chạy từ vùng cấm qua, đều đang nhìn màn hình chòng chọc: Cuối cùng, trải qua cả một đêm dài, lúc này các trị số trên màn hình dần dà khôi phục về bình thường, chuyển sang màu xanh lục.

 

Tất cả mọi người đều thở phào một hơi.

 

Còn về phía bia đỡ đạn xâm nhập nhầm kia—

 

Trần Sinh thở dài: “Điều tra thân phận của cô ấy.

 

Người chết như đèn tắt, nói nhiều cũng vô dụng, chỉ có thể cho chút tiền an ủi, cung cấp ít vật chất bồi thường.

 

Trần Sinh tháo mũ mình xuống, các Alpha khác cũng sôi nổi hạ mũ quân phục của mình theo, bi ai ba phút nhìn thang máy, hành lễ trang trọng cho vị xui xẻo này một lần.

 

Bất hạnh quá đi mà—-

 

Chúng A nghĩ như thế.

 

Nhưng không biết có phải là vì cả đêm cùng thức tập thể hay không, mà ngay giây tiếp theo, tập thể đột nhiên nhìn thấy thang máy mở ra.

 

Thư Đường, người đã được sắp xếp cho chút tiền an ủi đi ra ngoài.

 

Đi ngang qua đám nhân viên đang hành lễ ở đây, cô còn huơ tay nhiệt tình chào hỏi với cả đám: “Chào buổi sáng nhé!”

 

Chúng A: ??

 

Mắc cái gì mà cô ra được?

 

Mắc cái gì mà cô không chết?

 

Mắc cái gì mà cô làm được!

 

Có một A sợ đến lắp bắp hỏi thăm, “Sao cậu ra ngoài được thế?”

 

Còn có người run rẩy chỉ cô mà rằng: “Cả đêm hôm qua, nguyên một đêm qua, cậu, cậu cậu….”

 

Thư Đường rất kiên nhẫn trả lời vỏn vẹn một câu:

 

“Đi thang máy ra đó.”

 

Chỗ này có một lối ra chứ đâu.

 

“Đêm qua ấy à, ngủ khá ngon.” Thư Đường oán giận, “Chỉ là điện lực lâu lắm rồi không sửa chỗ đấy, điều hoà cũng không mở được, lạnh chết tôi rồi.”

 

Thư Đường vừa dứt câu, mới nhận thấy các A ở đây đều đang nghía cô, hơn nữa ánh mắt còn khiếp sợ và khó hiểu.

 

Thư Đường có hơi ấm ức: Sao nào, thực tập sinh thậm chí còn không được oán giận điều hòa luôn cơ á?

 

Nói xong, Thư Đường nhìn máy truyền tin: “Lần sau lại tám, tôi đi làm đây.”

 

Uầy, tầng áp chót của chuỗi thức ăn sống khổ thật đấy!

 

Như bao kẻ xui xẻo đi làm muộn sẽ bị trừ tiền, cô vội vã chào hỏi rồi chạy đi.

 

Vì quá khiếp sợ, phần đông các A chốn này còn không kịp ngăn Thư Đường lại, cô đã biến mất dạng.

 

Cuối cùng, Thư Đường với tốc độ lao vút trăm mét, bước vội vào cửa khoa cấp cứu, bảo vệ 200 đồng của mình.

 

Thư Đường: Nguy hiểm quá nguy hiểm quá!

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc