Đôi ngươi đen nhánh của người cá chú mục vào Thư Đường, trên mặt không có biểu cảm gì.
Nhưng Thư Đường dùng não chạy số ra lời hắn nói—
Người cá: “Ăn.”
Thư Đường: Lại nói thêm, cá mập ngon không? Cô nghe vị cá mập chua lắm nha, thịt khá là dở.
Thư Đường vẫn đứng yên một cục, nhìn qua cứ như là bị hành động kéo lê một con cá mập của người cá dọa cho choáng.
Dù sao thì người bình thường tay không xé cá mập khá là không hợp với lẽ, hơn nữa cá mập này còn đang chảy máu, thế này càng làm tăng thêm khí chất máu lạnh tàn nhẫn kia của người cá.
Thật ra sau khi người cá tỉnh dậy, phần lớn mọi người gặp hắn đều mang phản ứng này, hắn phải nên quen rồi mới đúng, chỉ là sau khi người cá trông cô có phản ứng như thế, toàn thân như tản ra hơi băng.
Người cá trầm mặc nhìn cô trong chốc lát, ném cá mập xuống, dù rằng nét mặt vô cảm, nhưng đôi mắt đen kịt cứ cố chấp nhìn cô mãi.
Thư Đường tiếp tục đưa não đi chơi xa—-
Người cá: Ăn không, không ăn thì kết cục của cô sẽ y chang con cá mập này.
Mỗi lần mẹ Thư Đường bắt gặp cô kén ăn không chịu ăn những món mà bà tỉ mỉ nấu nướng thì sẽ dùng chính cái biểu cảm này đây.
Vì thế Thư Đường đi sang kéo người cá, hỏi hắn: “Anh biết nấu ăn chứ?”