Ái Ngục

Chương 9: Đừng bỏ rơi em được không?

Trước Sau

break

Quán ăn vẫn nằm ở cuối con hẻm nhỏ, nhưng nay đã sửa sang đôi chút. Bảng hiệu mới sáng đèn led thay cho tấm bảng gỗ cũ kỹ ngày nào, trên tường cũng sơn lại lớp màu be nhạt, trông sáng sủa hơn. Những bộ bàn ghế gỗ quen thuộc nay đã thay bằng bàn inox sáng loáng, ghế nhựa cũng đồng bộ, gọn Ánh Tuyết ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh. Không gian quen thuộc ùa về như một thước phim quay chậm. Thực đơn có nhiều món mới, nhưng góc quầy, nồi nước lèo nghi ngút hơi và dĩa mì xào nóng hổi.

Ánh Tuyết ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh. Không gian quen thuộc ùa về như một thước phim quay chậm. Bốn năm trước, cô rất hay dẫn Đình Duy tới đây ăn. Khi ấy, cậu nhóc còn đang tuổi ăn tuổi lớn, gọi món nào cũng ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa cằn nhằn chị chọn ít quá. Có hôm, cậu còn giành phần gọi thêm, làm cô chỉ biết lắc đầu cười.

Giờ quay lại, mọi thứ vẫn ồn ào như thế, nhưng thay đổi đôi chút. Quán sáng sủa hơn, khách cũng đông hơn.

Đình Duy bước vào quán, dáng vẻ cao lớn và chững chạc thu hút ánh nhìn của vài người xung quanh. Anh đi thẳng đến quầy, giọng rõ ràng, dứt khoát:

“Cô ơi, cho cháu hai bát bún bò huế.”

Xong xuôi, anh quay người, sải bước tới bàn nơi Ánh Tuyết đang ngồi. Kéo ghế ngồi xuống, anh nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch:

“Chị tới lâu chưa? Đường kẹt xe quá nên em tới muộn.”

“Chị mới tới thôi.” Ánh Tuyết mỉm cười đáp.

Đình Duy gật đầu, ngồi thoải mái hơn một chút, rồi nhìn cô:

“Em gọi bún bò huế, món chị hay ăn. Có được không?”

Ánh Tuyết gật đầu, khóe môi khẽ cong:

“Không ngờ em còn nhớ.”

Đình Duy đưa mắt nhìn cô, giọng điềm đạm: “Có muốn nhớ hay không thôi.”

Ánh Tuyết nhìn Đình Duy, ánh mắt xen lẫn tò mò và quan tâm:

“Em làm gì rồi? Dạo này thế nào?”

Đình Duy dựa lưng vào ghế, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn. Giọng anh bình thản, nhưng trong đáy mắt vẫn phảng phất chút mệt mỏi:

“Đi làm, rồi lại làm… cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Cuộc sống cứ thế trôi thôi.”

Người phục vụ mang tới hai tô bún bò full topping, hơi nóng lan tỏa khiến mặt bàn như mờ đi trong làn khói. Đình Duy khẽ nhích tô về phía cô, rồi ngẩng mắt nhìn:

“Còn chị? Bốn năm qua sống bên đó chắc thú vị lắm nhỉ?”

Ánh Tuyết nhẹ nhàng đáp, giọng thoáng trầm:

“Cũng bình thường thôi. Thời gian đầu rất cô đơn… nhưng sau thì đâu cũng vào đó.”

Cô khuấy nhẹ đôi đũa trong tô bún, làn khói nóng hổi bốc lên mờ cả mắt kính, khiến hàng mi khẽ rung. Nói thì nhẹ nhàng vậy, nhưng trong đáy mắt vẫn còn ánh lên chút gì như mỏi mệt.

Đình Duy lặng im một lúc, múc muỗng nước dùng thổi nhẹ rồi đặt xuống. Anh khẽ đẩy chiếc chén ớt satê về phía cô, giọng như lơ đãng nhưng vẫn đủ quan tâm:

“Chị lúc nào cũng ăn cay nhiều. Bên đó chắc chẳng hợp khẩu vị đâu nhỉ?”

Ánh Tuyết bất giác khựng lại, rồi bật cười khẽ.

“Ừ, bên đó làm gì có hương vị giống ở nhà mình.”

Đình Duy chống tay lên bàn, nhìn cô một thoáng, đôi mắt thoáng qua chút gì đó khó nói thành lời:

“Đã vậy… mà cũng không nghĩ tới việc quay về sớm hơn sao?”

Thay vì đáp vào câu hỏi, cô khẽ hắng giọng, cười nhẹ, rồi nghiêng đầu nhìn sang tô bún trước mặt Đình Duy:

“Lâu lắm rồi mới ăn lại ở đây… nước dùng vẫn đậm đà như trước nhỉ? Chị nhớ cái hương vị này ghê.”

Đình Duy nhìn cô, biết rõ cô đang lảng đi nhưng không vạch trần. Khóe môi anh nhếch nhẹ, giọng thản nhiên:

“Ừ, vẫn vậy thôi. Quán này đổi bàn ghế, sơn lại tường, chứ cái vị thì chưa bao giờ thay đổi.”
Ánh Tuyết ngồi đối diện, đôi đũa khẽ khuấy nhẹ trong bát, mắt dừng lại ở gương mặt Đình Duy một cách chăm chú. Cô muốn mở miệng hỏi một câu đơn giản thôi: “Bốn năm qua em sống thế nào?” Nhưng cổ họng nghẹn lại, lời chưa kịp thốt ra đã hóa thành im lặng.

Còn Đình Duy, dường như cảm nhận được ánh nhìn đó, nhưng anh không nói gì, chỉ cúi xuống, thong thả ăn thêm một miếng bún, gương mặt điềm nhiên khó đoán.

“Chị sẽ ở Việt Nam luôn chứ?” Đình Duy bất ngờ hỏi, mắt vẫn dán chặt vào Ánh Tuyết.

Ánh Tuyết thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cô mỉm cười, gật đầu chắc nịch:

“Ừ, chị ở luôn mà.”

Ánh mắt Đình Duy khẽ rung động, biểu cảm vốn lạnh lùng dường như giãn ra đôi chút. Anh quay đi, giọng thấp hơn, như để che giấu cảm xúc đang dâng lên:

“Vậy thì tốt.”
Ăn xong, cả hai cùng rời quán. Trời đã tối muộn, phố xá thưa người, ánh đèn đường hắt xuống vỉa hè trải dài bóng của họ.

Ánh Tuyết bước chậm, tay ôm túi nhỏ trước ngực. Bên cạnh, Đình Duy đi lặng lẽ, thỉnh thoảng nhìn sang nhưng chẳng mở lời. Không khí yên ắng, chỉ nghe tiếng giày chạm xuống mặt đường xen lẫn tiếng gió đêm nhè nhẹ.

Ánh Tuyết ngước lên, khẽ mỉm cười:

“Cũng lâu rồi chị mới đi bộ thế này.”

Đình Duy hừ khẽ, mắt vẫn nhìn phía trước:

“Ở bên kia chắc toàn đi ô tô chứ gì.”

Cô bật cười, chỉ bước chậm thêm nửa nhịp để kéo gần khoảng cách.

“Ý chị là… lâu rồi mới đi bộ cùng em.”

Bước chân Đình Duy khựng lại một thoáng, ánh mắt nghiêng về phía cô. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, đôi môi anh mím chặt

Cả hai đều im lặng. Quán ăn cũng khá gần chung cư mà Ánh Tuyết ở, chỉ mất mấy phút đi bộ.

Đứng trước cổng chung cư, Ánh Tuyết khựng lại, khẽ quay sang:

“Đến chỗ chị rồi… em về đi.”

Đình Duy không vội quay đi. Anh đứng lặng vài giây, ánh mắt chằm chằm dán vào gương mặt Ánh Tuyết, giọng trầm thấp vang lên:

“Chị… không muốn hỏi em gì sao?”

Câu hỏi bất ngờ khiến không khí giữa hai người như đặc quánh lại. Ánh Tuyết thoáng giật mình, bàn tay siết nhẹ quai túi.

Đình Duy nheo mắt, khóe môi nhếch thành nụ cười nhạt, nhưng giọng nói lại trầm xuống:

“Hỏi em đã sống thế nào ? Hôm qua… chẳng phải chị đã mặc định em sống ổn, còn có gì mà hạnh phúc của riêng mình?”

Câu chữ rơi ra chậm rãi, nghe như trách móc, như dằn vặt, lại vừa như muốn dò xét lòng người đối diện.
Ánh Tuyết khẽ chột dạ, mắt cụp xuống.

Đình Duy hơi nghiêng đầu, giọng nói đều đều nhưng ẩn chứa sự bướng bỉnh quen thuộc:

“Em muốn phản bác điều đó. Chị nghĩ em sống ổn, hạnh phúc… nhưng sự thật thì không hề như vậy. Chị không biết em đã đơn độc như nào đâu.”

“Đừng mà Duy… chị không muốn nghe…” Ánh Tuyết vội ngắt lời, đôi mắt tránh đi, không dám chạm vào ánh nhìn của cậu. Cô sợ… sợ rằng chỉ cần thêm một câu thôi, tảng băng trong lòng sẽ vỡ ra, kéo theo tất cả những điều mà cô đang cố trốn tránh.

Đình Duy vẫn đứng đó, ánh mắt kiên định dõi theo từng cử động của cô, giọng nói trầm khàn hơn:

“Chị không muốn nghe… hay là không dám nghe?”

Đình Duy nhìn Ánh Tuyết, thấy cô có vẻ không thoải mái cũng giống như đang trốn tránh.

“Em sẽ không làm chị khó xử đâu, dù sao cũng không phải lỗi của chị.” Đình Duy hạ thấp giọng, đôi mắt tối lại, nhưng trong đó ánh lên một tia mong chờ. “Nhưng… em có thể tin chị không?”

“Tin?” Ánh Tuyết khẽ lặp lại, ánh mắt dao động.

Đình Duy bất ngờ cúi xuống, hạ người ngang tầm mắt với cô. Giọng cậu trầm khàn, mang theo chút bướng bỉnh lẫn khẩn thiết:

“Chị hứa… sẽ không bỏ rơi em nữa, được không?”

Ánh Tuyết sững người. Cô thấy đôi mắt kia vừa trách móc vừa khẩn cầu, trong thoáng chốc khiến cô như bị kéo ngược về quãng thời gian 4 năm trước cái ngày cô quay lưng rời đi, để lại một cậu bé đơn độc. Khuôn mặt cầu xin khi đó vẫn ám ảnh cô.

Một thoáng nghẹn lại nơi cổ họng. Cô vươn tay khẽ xoa đầu Đình Duy như xoa đầu cậu nhóc 4 năm trước giống như an ủi cũng giống như không còn nuối tiếc, mỉm cười dịu dàng:

“Chị hiểu rồi. Lần này, chị sẽ ở bên cạnh em.”

Đình Duy mỉm cười khi nghe câu nói ấy, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt bớt đi phần nào nặng nề. Cậu vẫn đứng yên, để mặc cho Ánh Tuyết khẽ xoa đầu như dỗ dành một đứa em bé bỏng.


***
Trời đã khuya, ánh đèn vàng của hành lang chung cư trải dài những bóng đổ loang lổ. Đình Duy bước ra khỏi thang máy, tay cắm sâu vào túi quần. Vừa đến trước căn hộ của mình, cậu bất chợt dừng lại.

Một bóng người nhỏ nhắn đứng nép bên cạnh cửa dáng người đầy đặn khuôn mặt đáng yêu, hai tay ôm chặt lấy túi xách. Cô gái ngẩng lên, đôi mắt sáng rực vì đã chờ quá lâu.

“Duy…” Giọng cô ta run run, đầy mong chờ.

Khóe môi Đình Duy nhếch lên một nụ cười nửa miệng. Cậu dựa lưng vào cánh cửa, đôi mắt liếc nhìn như thể vừa buồn cười vừa chán nản.

“Lại chờ tôi nữa à?” Cậu cất giọng trầm thấp, pha chút bỡn cợt.

"Không sợ hàng xóm nghĩ cậu là kẻ rình rập sao?”

Khuôn mặt cô gái thoáng đỏ bừng, lúng túng không biết đáp lại thế nào.


“Nghe này, đừng có làm phiền tôi nữa. Nếu cậu mà cứ như vậy đừng có trách tôi.” Đình Duy nghiến răng, giọng lạnh như băng.

Cô gái lùi lại nửa bước, mắt đỏ hoe, giọng run rẩy:
“Cậu… cậu thật quá đáng! Chơi đùa tôi như vậy mà cũng nói được sao?”

Đình Duy bật cười khẩy, không chút thương tình:
“Đừng có nói tôi chơi đùa. Cậu ở bên tôi cũng chỉ vì tiền của tôi thôi, đúng chứ? Hay cậu nghĩ tôi không biết sau lưng cậu còn qua lại với mấy thằng khác?”

“Tôi…”

“Thôi, đừng nói gì cả.” Đình Duy cắt ngang, giọng lạnh buốt.

Cậu cúi người xuống, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào mặt cô gái: “Muốn bao nhiêu tiền thì mới chịu cút?”

“Cậu nói gì mà ác thế… Tôi ở bên cậu đâu chỉ vì tiền…”

Đình Duy nhếch môi cười lạnh, không đáp. Vẻ mặt như mất kiên nhẫn.

Cô gái cắn môi, rồi hạ giọng, như chấp nhận thỏa thuận:
“Được thôi… Vậy cậu định cho tôi bao nhiêu?”

Ánh mắt Đình Duy vụt tối lại, tiếng cười bật ra đầy châm biếm: “Quả nhiên là vậy nhỉ.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc