Ái Ngục

Chương 8: Tâm sự

Trước Sau

break

Tắm xong, Ánh Tuyết nằm phịch xuống giường, mái tóc còn vương hơi ẩm xõa ra gối. Ánh đèn ngủ dịu dàng tỏa xuống, chẳng đủ để xua đi nỗi buồn đang quấn chặt trong ngực.

Những lời Đình Duy thốt ra cứ vang vọng mãi trong đầu, từng chữ như dao nhỏ găm thẳng vào tim: “Nếu đã dứt áo ra đi thì đừng liên quan đến nhau nữa… Quả thật cũng chẳng là gì trong lòng người ta.”

Ánh Tuyết khẽ đưa tay che mắt, cảm giác cay xè nơi khóe mi, nhưng cô cố nén không để nước mắt trào ra. Cô tự nhủ mình không được khóc, nhưng nỗi hụt hẫng, day dứt lại càng chồng chất. Hóa ra, em ấy ghét mình như vậy. Đứa trẻ mà mình đã chăm sóc giờ lại nói những câu tàn nhẫn như vậy. 

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, xé toang bầu không khí tĩnh lặng. Ánh Tuyết giật mình, quay sang nhìn. Màn hình sáng rực trong bóng tối, cái tên hiện rõ khiến tim cô khựng lại: Đình Duy.

Ngón tay cô dừng lơ lửng trên màn hình, lòng rối bời. Một thoáng, cô do dự nhấc máy thì sợ lại nghe thêm những lời cay nghiệt, nhưng từ chối thì trong lòng lại nghẹn, như thể đang bỏ lỡ điều gì đó.

Tiếng chuông cứ thế kéo dài, gấp gáp, réo gọi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Ánh Tuyết cảm thấy như cả trái tim mình cũng đang bị kéo căng, dao động giữa mong chờ và sợ hãi.

“Alo.” Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng.

“Chị ngủ chưa?” Giọng Đình Duy vang lên, khàn khàn và trầm thấp, không còn sắc lạnh như ban nãy, thay vào đó là sự chần chừ khó tả.

“Chị chưa.” Cô đáp khẽ, tim đập dồn, bàn tay siết chặt lấy mép chăn.

Bên kia im lặng một lúc lâu, chỉ còn tiếng hít thở khe khẽ vọng vào tai cô. Cái im lặng ấy khiến Ánh Tuyết càng thêm bối rối, không biết nên mở lời trước hay cứ chờ đợi.

“Vừa rồi… em hơi lỡ lời.” Giọng Đình Duy khẽ trầm xuống, như có chút ngập ngừng. “Chị có giận không?”

Ánh Tuyết sững lại, mắt mở to nhìn trần nhà. Cô không nghĩ cậu sẽ gọi điện chỉ để nói những lời này.

“Nếu là em thì em có giận không?” Ánh Tuyết nói giọng chậm rãi vang lên trong khoảng lặng.

Đầu dây bên kia im bặt. Một thoáng sau, tiếng thở dài của Đình Duy khẽ truyền qua ống nghe, nặng nề và bất lực.

“Gâu gâu…” tiếng chó Bột vang vọng.

“Nào! Mày sủa cái gì chứ?” giọng Đình Duy khẽ gắt, nhưng lại xen chút bất lực.

“Nó cứ muốn nói chuyện với chị sao ấy, cứ dí vào điện thoại mà sủa hoài.”

“Haha…” Ánh Tuyết không kiềm chế được mà bật cười, tiếng cười trong trẻo vang qua loa.

Đình Duy khựng lại. Bên tai cậu, tiếng cười ấy quen thuộc đến mức khiến tim bất giác run lên. Đã lâu rồi anh chưa được nghe tiếng cười này.

Ánh Tuyết bật cười xong, giọng chùng xuống, khẽ trách móc:

“Mà nói mấy lời cay nghiệt xong… lại gọi điện chỉ để hỏi chị có buồn hay không thôi hả?”

Đầu dây bên kia lặng đi. Một khoảng im lặng dài khiến không khí chùng xuống. Đình Duy khẽ nuốt khan, tiếng nói trầm thấp vang lên, có chút bướng bỉnh, có chút trẻ con:

“Ai bảo chị về mà không thèm báo với em. Buồn cũ chưa kịp nguôi đã có buồn mới. Nhất thời tức giận thôi.”

Ánh Tuyết khẽ cười nhạt, giọng lẫn chút trêu chọc:

“Thì ai đó giận dỗi chị có thèm hỏi han gì đâu. Tính ra cũng gần một năm chúng ta không nói chuyện rồi… chị sợ quên chị rồi.”

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng. Một lát sau, giọng Đình Duy vang lên, nghèn nghẹn như thể bị kìm nén từ rất lâu:

“Em cũng muốn quên chị… nhưng không làm được.”

Cậu ngừng lại vài giây, tiếng thở khẽ vọng vào ống nghe, như đang cố kìm nén những cảm xúc hỗn loạn.

“Em đã rất giận chị khi chị quyết định bỏ đi. Đã tự nhủ sẽ không bao giờ liên quan gì đến chị nữa. Nhưng hôm nay gặp lại… thật ra em cũng không còn giận nhiều đến vậy. Suy cho cùng, chị vẫn là người thân duy nhất của em.”

“Thế còn bố cu…” Ánh Tuyết định nhắc đến bố của Đình Duy nhưng vội cắn chặt môi, kịp dừng lại. Cô nhớ rõ Đình Duy rất ghét nhắc đến người đàn ông ấy.

“Chị rất vui khi nghe em nói vậy. Chị cứ tưởng vậy là chị em mình… toang rồi chứ.” Ánh Tuyết khẽ cười.

“Em vẫn chưa hoàn toàn hết giận chị đâu.” Đình Duy nói, giọng hạ thấp, mang theo chút ương bướng.

“Ơ kìa…” Ánh Tuyết bất giác bật thốt, vừa buồn cười vừa bất lực. Thằng nhóc này khó chiều còn hơn cả một cô gái.

“Thế em nghĩ chị sẽ không giận em về những lời nói khi nãy sao? Chị cũng vẫn giận đấy.” Ánh Tuyết cố tình nhấn mạnh, giọng nửa đùa nửa thật.

Đầu dây bên kia Đình Duy bật cười: “Chị được lắm đó.”

Cả hai cũng nói thêm vài câu rồi cúp máy.

Thật nhẹ nhõm. Thật không ngờ những xích mích lại được gỡ bỏ dễ dàng như vậy. Ánh Tuyết ngả người ra giường, lòng trút được tảng đá đè nặng suốt mấy ngày qua. Hóa ra, cậu nhóc ngày nào vẫn là cậu nhóc mà thôi bướng bỉnh, khó chiều, nói năng chẳng kiêng nể, nhưng đến cuối cùng lại chẳng nỡ làm chị tổn thương.

Cô mỉm cười, khe khẽ nhắm mắt. Chắc chắn tối nay sẽ là một giấc ngủ ngon.

Đình Duy ngả lưng xuống giường, tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại như thể còn giữ được chút hơi ấm từ giọng nói vừa rồi. Trong đầu cậu chợt hiện lên khuôn mặt Ánh Tuyết vuốt ve chú chó của anh. Bốn năm không gặp, chị ấy đã khác xưa rất nhiều. Từng đường nét mặn mà, chín chắn, đôi mắt lại có chút u buồn lẫn kiêu hãnh. 

Cậu khẽ cau mày, hít một hơi thật sâu. Rõ ràng là muốn hận, rõ ràng là không muốn liên quan, vậy mà chỉ cần một nụ cười, một cái nhìn của chị, bao nhiêu giận dỗi trong lòng lại vỡ tan như bọt nước.

“Thật phiền phức…” Đình Duy lẩm bẩm, khẽ che mắt bằng cánh tay. 

***
Sáng hôm sau, bầu trời se se lạnh, mây xám lửng lơ như báo hiệu sắp có 1 cơn mưa lớn. Ánh Tuyết lặng lẽ bước vào nghĩa trang, trên tay ôm một bó hoa cúc trắng. Mùi hương ngai ngái của đất ẩm hòa cùng hương hoa thoang thoảng khiến lòng cô dâng lên một nỗi nghẹn ngào khó tả.

Cô dừng lại trước một tấm bia cũ khắc tên mẹ Đình Duy, khẽ đặt bó hoa xuống. Đôi mắt dịu lại, ánh nhìn chan chứa xót xa.

“Chị à, em về rồi đây.”

Ánh Tuyết ngồi xuống, bàn tay khẽ phủi đi lớp bụi mỏng bám trên tấm bia mộ. Ngón tay cô chạm nhẹ vào những dòng chữ khắc đã nhạt màu theo thời gian.

“Em xin lỗi… vì bây giờ mới tới thăm chị được. Chị đừng trách em nhé.”

Ánh Tuyết khẽ mỉm cười, giọng trầm lắng vang trong khoảng không tĩnh mịch:

“Không biết Duy có hay tới thăm chị không… Nay em gặp thằng bé rồi, lớn lắm chị à. Thay đổi rất nhiều, cao lớn, chững chạc hơn… nhưng tính cách thì vẫn thế, thậm chí còn khó ưa hơn trước nữa.” 

Ánh Tuyết ngồi xuống bên mộ, tay khẽ vuốt lớp bụi bám trên bia đá, giọng nhỏ nhẹ như đang trò chuyện cùng người còn sống. Cô kể về những ngày tháng ở nơi đất khách. Rồi lại nhớ tới Đình Duy.

“Chị à… nhiều lúc em thấy mình thật tệ, để thằng bé một mình, trong khi em biết nó cần một người ở bên. Nhưng rồi em lại nghĩ, có lẽ nó sẽ mạnh mẽ hơn nếu không có em. Bốn năm trôi qua, em sẽ cố gắng hết sức giữ đúng lời hứa của mình với chị.”

Ánh Tuyết hít sâu, ngẩng lên nhìn bầu trời cao xanh. Cô khẽ thì thầm như gửi gắm lời nhắn vào gió:

“Chị yên tâm nhé.”
Ánh Tuyết đứng lặng trước bia mộ, đôi mắt dừng lại nơi gương mặt người phụ nữ vẫn tươi cười trong tấm ảnh thờ. Nụ cười ấy thật gần gũi. Không gian xung quanh tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió lùa qua hàng cây khô khẽ xào xạc.

Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại trong túi rung khẽ. Cô hơi giật mình, lấy ra nhìn màn hình. Tên người gửi hiện lên rõ ràng Đình Duy.

Tin nhắn vỏn vẹn vài chữ:

“Cũng lâu rồi em với chị chưa đi ăn với nhau, tối nay chị rảnh chứ?”
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc