Ái Ngục

Chương 7: Tổn thương

Trước Sau

break

Đêm đó, Ánh Tuyết bước vào căn hộ quen thuộc, nơi nhóm bạn đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ chào đón cô trở về, mùi bánh trái và tiếng nhạc nhẹ tràn ngập khắp không gian. Nhóm bạn gồm Khánh Chi, một cô bạn gái khác và ba chàng trai đã đứng sẵn, nụ cười rạng rỡ trên môi.

“Tuyết! Cuối cùng cũng đến rồi!” Khánh Chi lao đến ôm chặt cô, giọng vui vẻ đầy phấn khích.

“Chào mừng trở lại, Ánh Tuyết!” một cô bạn khác hô to, vẫy tay.

Ba chàng trai trong nhóm cũng tiến đến, nắm tay, vỗ vai cô, hỏi han:

“Đi nước ngoài thế nào? Có nhiều gái xinh không? Ăn uống ở đó ổn chứ?”

“Nghe bảo bận rộn lắm, giờ về có thấy thoải mái không?”

Ánh Tuyết mỉm cười, nhẹ nhàng đáp từng người, cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng. Dù đã bốn năm xa cách, những gương mặt quen thuộc vẫn khiến cô thấy dễ chịu, như thể chưa từng rời đi.

Cô thoáng dừng lại, ánh mắt lướt qua từng người trong nhóm, rồi nhận ra người cũ anh chàng từng là người yêu cũng có mặt trong bữa tiệc. Anh ta cao ráo, vai rộng, cơ thể rắn chắc khoẻ khoắn, anh đứng phía sau, hơi ngập ngừng nhưng vẫn nở nụ cười xã giao khi nhìn cô.

Khánh Chi tinh nghịch chen vào:

“Nhìn kìa, dường như có ai đó cũng muốn hỏi han cậu đây này.”

Ánh Tuyết đẩy nhẹ tay về phía Khánh Chi, ý muốn cô bạn đừng trêu trọc nữa.

Đột nhiên, Dư Hiệp bước tới gần cô, khuôn mặt cậu lộ rõ vẽ thay đổi, trưởng thành hơn và mạnh mẽ hơn, nụ cười xã giao nhưng ánh mắt không giấu được chút tò mò:
“Lâu rồi không gặp, cậu còn xinh đẹp hơn xưa.”

Ánh Tuyết mỉm cười nhẹ, giữ thái độ bình thản, nhưng trong lòng thoáng chùn bước. Cô gật đầu xã giao:

“Cậu cũng vậy. Bốn năm qua thế nào?”

Dư Hiệp khẽ nhún vai, cười gượng:

“Cũng bình thường. Nghe nói cậu về nước, mọi người đều mong gặp cậu lắm.”

Khánh Chi chen vào, cười tinh nghịch:

“Hiệp là người tổ chức bữa tiệc này đó.”

Ánh Tuyết khẽ nhếch môi, giữ nụ cười xã giao, ánh mắt lướt qua Dư Hiệp:

“Vậy ra tất cả là nhờ cậu à?”

Dư Hiệp gật đầu, thoáng ngượng ngùng, rồi cười gượng:

“Đúng vậy. Mọi người đều muốn tạo bất ngờ cho cậu.”

Ánh Tuyết cười nhẹ, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cậu nhé.”

Dư Hiệp đỏ mặt, hơi lùi lại một bước. Không khí giữa hai người trở nên vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, trong khi nhóm bạn vẫn cười phá lên, tinh nghịch trêu chọc:

“Nhìn kìa, hai người cứ như… chim cu mới gặp nhau vậy, dễ thương quá đi mất!”

Ánh Tuyết thở nhẹ, hít một hơi sâu, tự nhủ phải giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy một chút rung động khó tả. Dư Hiệp thì khẽ khựng lại, ánh mắt lén nhìn cô, miệng cười.

Căn phòng ngập tràn tiếng cười, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên những gương mặt rạng rỡ. Mọi người vừa trò chuyện vừa chia sẻ những câu chuyện cũ, khiến không gian trở nên thân mật và gần gũi. Ánh Tuyết ngồi giữa nhóm bạn, nụ cười nhẹ nhàng, thoải mái, đôi mắt ánh lên sự ấm áp khi nghe những lời trêu đùa và kể chuyện vui vẻ.

Tiệc dần hạ xuống, mọi người bắt đầu chuẩn bị ra về. Tiếng cười vẫn văng vẳng, nhưng không khí đã dịu lại, nhẹ nhàng và ấm áp hơn. Dư Hiệp bước đến gần Ánh Tuyết, ánh mắt vừa cẩn trọng vừa có chút e dè, giọng khẽ:

“Cậu… để tớ đưa cậu về nhé?”

Ánh Tuyết ngẩng lên, ánh mắt ánh lên một chút bất ngờ nhưng nhanh chóng cô đã đáp lại: “Cảm ơn cậu nhưng tớ bận rồi, tớ vẫn còn chỗ phải đi.”

Dư Hiệp khẽ nhún vai, nụ cười vẫn hơi gượng gạo nhưng ánh mắt không rời cô:

“Ừ…vậy tớ về trước nhé.”

Ánh Tuyết mỉm cười nhẹ, gật đầu xã giao, rồi quay về phía đám bạn còn lại, tận hưởng vài phút cuối cùng của không khí ấm áp trước khi rời đi. Dư Hiệp đứng lại một chút, nhìn theo lưng cô, trong lòng thoáng chút tiếc nuối nhưng vẫn giữ khoảng cách, biết rằng hiện tại mối quan hệ của họ cũng đâu còn như xưa.
***

Ánh Tuyết đứng dưới sảnh chung cư, ánh đèn vàng từ trần phản chiếu nhẹ lên mặt, làm nổi bật vẻ suy tư. Cô khẽ nhíu mày, băn khoăn không biết có nên bước vào hay không. Đã về nước hơn một tuần, vì bận rộn khiến cô chưa có cơ hội gặp Đình Duy, trong lòng Ánh Tuyết vẫn lặng lẽ cân nhắc: mình đã chăm sóc em ấy suốt hơn ba năm với tư cách người giám hộ, từ một cậu bé non nớt đến lúc trưởng thành. Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng những kỷ niệm, trách nhiệm và sự gắn bó ấy không dễ gì phai nhạt. Nhưng liệu bây giờ bước vào, em ấy có vui vẻ khi gặp lại mình? Hay vẫn giữ khoảng cách như những ngày khi cô ra nước ngoài?

“Thôi về, cũng muộn rồi mà, em ấy cũng ngủ rồi.” Ánh Tuyết lẩm bẩm, giọng khẽ như để tự nhủ bản thân, cố gắng trấn an lòng. Cô xoay người, bước ra khỏi sảnh, định rời đi mà lòng vẫn dấy lên chút bâng khuâng.

Bất chợt, một chú chó khá to lao đến bên cô, biểu hiện mừng rỡ. Chó sủa vui vẻ, đuôi vẫy không ngừng, thân hình năng động nhảy lên, khiến Ánh Tuyết bất ngờ. Cô khẽ mỉm cười, cúi xuống vuốt ve chú chó. 

“Nhìn em quen ghê… hình như chị gặp em ở đâu rồi.” Cô khựng lại, ánh mắt thoáng suy tư. Chợt nhận ra, màu lông và dáng vẻ này rất giống chú chó mà Đình Duy từng có bên cạnh.

“Em là Bột sao? Sao em lại ở đây? Chủ của em đâu?” Ánh Tuyết vừa vuốt ve chú chó vừa hỏi, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa dò xét.

“Ở đây.”

Một giọng nói vang lên, khẽ trầm nhưng rõ ràng, làm Ánh Tuyết giật mình. Cô ngẩng lên, nhìn thấy Đình Duy đứng dựa vào cột, khoanh tay, ánh mắt thăm dò và hơi lạnh lùng. Không gian sảnh chung cư bỗng lặng hẳn, chỉ còn tiếng bước chân lướt qua sàn bóng và hơi thở đều đặn của cậu.

Ánh Tuyết khựng lại, trái tim bỗng nhiên dồn nhịp. Cậu đã trưởng thành, ánh mắt rắn rỏi và phong thái điềm tĩnh hơn xưa, có vẻ cũng đã cao hơn lúc trước, bốn năm không gặp quả thực gần như không nhận ra, em ấy thay đổi rất nhiều, khuôn mặt đẹp như tạc tượng, thân hình cao to rắn rỏi.

“Chào em…” Ánh Tuyết đứng thẳng lên, ánh mắt thoáng lúng túng khi nhìn Đình Duy. 

“Chị về nước từ bao giờ vậy?” Đình Duy lên tiếng, giọng trầm. Ánh mắt cậu nhìn cô nghiêng nghiêng, như muốn dò xét, vừa tò mò vừa có chút trách móc tinh tế.

“Chị về khoảng hơn tuần rồi.” Ánh Tuyết đáp, giọng vừa bình thản vừa lộ chút dè dặt.

“Hơn tuần?” Đình Duy nhếch môi, nụ cười khẽ nghiêng, hơi cay nghiệt. “Quả thật cũng chẳng là gì trong lòng người ta.”

Ánh Tuyết khựng lại, cô không hiểu câu nói đó của Đình Duy.

“Chị tới đây làm gì? Tới đây gặp em à?” Đình Duy lên tiếng, giọng vừa hỏi vừa dò xét, ánh mắt khẽ chạm vào cô như muốn đọc thấu suy nghĩ. Không gian sảnh chung cư im lặng một cách lạ lùng, chỉ còn tiếng bước chân và chú chó Bột nhảy quanh như muốn phá vỡ sự căng thẳng ấy.

Ánh Tuyết không ngờ cậu lại hỏi thẳng như vậy. Trong thoáng chốc, cô hơi sững người, rồi khẽ gật đầu, nở một nụ cười nhẹ.

“Ừ… chị muốn xem cậu nhóc ngày nào, giờ lớn lên ra sao.”

Đình Duy khựng lại, không nói gì, ánh mắt vẫn dõi theo từng cử động của cô.

“Nhìn em như vậy… có lẽ cũng ổn.” Ánh Tuyết khẽ cười, cúi xuống xoa đầu Bột. “Bột cũng lớn lắm rồi nè.”

“Ổn?” Đình Duy nhắc lại, giọng mang theo chút nặng nề khó hiểu.

“Hửm?” Ánh Tuyết ngẩng lên, đôi mắt ánh sáng lấp lánh. Cô mỉm cười, cố giữ giọng tự nhiên: “Em thay đổi nhiều lắm đấy, em biết không? Lúc nãy chị còn suýt không nhận ra. Ít nhất nhìn em như thế này, chị cũng thấy nhẹ nhõm rất nhiều, em cũng có hạnh phúc của riêng mình rồi nhỉ? Chị mừng cho em.”

“Chị đang nói cái mẹ gì vậy?” Đình Duy bật thẳng, giọng lạnh hẳn.

Ánh Tuyết thoáng sững người, nụ cười trên môi khựng lại. Không khí giữa hai người bất chợt đặc quánh, chỉ còn tiếng thở và tiếng sủa khe khẽ của Bột vang lên.

“Ổn? Hạnh phúc của riêng mình?” Đình Duy nhướng mày, nụ cười nhạt dần biến mất, giọng khàn khàn bật ra như kìm nén đã lâu. “Chị thì biết cái gì? Chị có ở bên cạnh đâu mà nói như thể mình hiểu rõ tôi vậy?”

Ánh Tuyết thoáng khựng lại, tim nhói lên vì câu chất vấn. Cô nhìn Đình Duy, thấy trong mắt cậu chẳng phải là sự vui vẻ, mà là tầng tầng lớp lớp những cảm xúc rối ren, u uất khó gọi thành tên.

Cô mở miệng, muốn giải thích, nhưng cổ họng lại nghẹn, chỉ còn lại khoảng lặng nặng nề treo giữa hai người.

“Đến đây chỉ để nhìn tôi sống ra sao à?” Giọng Đình Duy bật ra, chát chúa như mũi dao lạnh. Anh nhếch môi cười khẩy, ánh mắt xoáy thẳng vào Ánh Tuyết. “Nực cười thật. Bỏ đi cho đã, rồi giờ lại bày đặt quan tâm.”

Tôi cực ghét cái tính ba phải này của chị.” Đình Duy gằn giọng, mắt ánh lên vẻ lạnh lùng, nhưng bàn tay lại siết chặt như đang kiềm nén một cơn sóng dữ. “Nếu đã dứt áo ra đi… thì đừng có quay lại tìm tôi, đừng liên quan đến nhau nữa.”

Ánh Tuyết nghe rõ từng chữ, lòng chợt nhói buốt. Cô khẽ mím môi, bàn tay vô thức nắm chặt quai túi xách. 

“Chị không biết… em lại khó chịu với chị đến vậy.” Ánh Tuyết vô thức thốt ra, giọng run nhẹ. Cô không dám nhìn thẳng vào Đình Duy, chỉ cúi đầu, hốc mắt cay xè như trực trào nước mắt.

Cô hít một hơi, cố gắng giữ giọng bình thản: “Cũng muộn rồi… chị về đây.”

Nói dứt, Ánh Tuyết quay lưng đi thật nhanh, sợ rằng chỉ cần ở lại thêm một giây thôi, cô sẽ lại thêm tổn thương.

Đình Duy đứng yên, bóng dáng cô dần khuất sau cánh cửa kính. Ngón tay cậu khẽ run, môi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không gọi với theo. Chỉ có tiếng chó Bột rít khẽ, sủa theo đến khi bóng dáng Ánh Tuyết biến mất.

“Sủa cái gì mà sủa.” Cậu cúi đầu, khẽ bật cười nhưng giọng nghẹn lại. “Ít nhất… mày cũng được chị ấy xoa đầu còn gì.”
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc