Ái Ngục

Chương 6: Thay đổi

Trước Sau

break

Khánh Chi nhớ lại:

“Thú thật thì… tớ đã không gặp lại em ấy hơn một năm rồi. Cậu nhờ tớ quan tâm, hỏi han, nhưng em ấy chẳng cần. Lúc nào cũng đuổi tớ đi, còn bảo: "Em ổn. Em đã lớn rồi. Chị không bận việc gì à? Sao rảnh rỗi vậy?’”

Ánh Tuyết khẽ mỉm cười, ánh mắt thoáng xa xăm:

“Em ấy vẫn vậy mà. Với tớ thì không đến mức trả lời cộc lốc như thế, nhưng mà cũng đã khá lâu rồi chúng tớ chẳng còn hỏi han qua lại thường xuyên nữa.”

Khánh Chi ngả người ra ghế, khẽ thở dài:

“Thằng bé có vẻ quý cậu lắm đấy. Từ lúc cậu đi, nó thay đổi nhiều lắm. Mỗi lần tớ gặp đều thấy nó trong tình trạng buồn rầu. Có vẻ… nó coi cậu như người thân rồi.”

Ánh Tuyết trầm ngâm. Thật ra trong lòng cô cũng vậy từ lâu đã coi Đình Duy như người thân, thậm chí gần gũi chẳng khác nào em trai ruột. 

Khánh Chi nói tiếp:

“Lần cuối tớ gặp em ấy… là khi em ấy đã có bạn gái rồi.”

Ánh Tuyết ngồi lặng nghe. Ánh sáng vàng từ chiếc đèn treo trên trần phủ xuống gương mặt cô, làm lộ rõ vẻ trầm ngâm, khó đoán. 

Một lúc sau, khóe môi cô cong lên, nụ cười nhạt đến mức gần như không thấy:

“Có bạn gái cũng tốt mà… như vậy, em ấy cũng không cô đơn nữa.”

Ánh Tuyết ngồi lặng một lúc, ánh mắt chùng xuống:

“Thật ra… lần đầu tớ gặp em ấy, cậu biết không, em ấy đã định tự tử. Chính vì vậy mà suốt mấy năm qua, tớ luôn lo sợ. Sợ rằng không ai bên cạnh, em ấy sẽ lại tìm đến con đường đó một lần nữa.”

Khánh Chi sững người, đôi mắt mở to, giọng không giấu nổi kinh ngạc:

“Thật sao?”

Ánh Tuyết khẽ gật đầu, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ nhưng xen lẫn nỗi buồn:

“Ừ… nhưng có vẻ bốn năm qua mọi thứ vẫn ổn. Em ấy đã có bạn gái, tớ cũng thấy yên tâm phần nào rồi.”

Bầu không khí vừa chùng xuống, Khánh Chi liền nghiêng người, vỗ vai Ánh Tuyết, giọng pha chút hóm hỉnh:

“Thôi nào, bỏ em ấy qua một bên đi. Cậu phải kể cho tớ nghe hết tất cả mọi chuyện bên nước ngoài mới được, không được giấu một chữ nào đâu đấy.”

Ánh Tuyết khẽ bật cười, ánh mắt dịu xuống, cái vẻ nặng nề ban nãy cũng vơi đi phần nào.

***

Trong căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, một khung cảnh hoàn toàn khác diễn ra. Ánh đèn vàng dịu hắt xuống, phản chiếu lên bức tường kính lớn. Trên chiếc ghế sofa, một nam một nữ đang quấn lấy nhau, nụ hôn nóng bỏng như muốn thiêu rụi khoảng cách. Bàn tay người con trai siết chặt eo người con gái, còn người con gái khẽ ngửa đầu, hơi thở gấp gáp.

“Um… Duy, từ từ thôi…”

Giọng người con gái khẽ run, mang theo chút rên rỉ kìm nén, vang lên giữa căn phòng yên tĩnh.

Hơi thở của Đình Duy nặng nề, nóng hổi phả vào tai cô gái. Bàn tay cậu siết chặt hơn, đôi môi vẫn không chịu buông tha, từng động tác vừa gấp gáp vừa như muốn chiếm hữu. Trong đôi mắt sâu thẳm của cậu, thứ ánh sáng lạnh lùng xen lẫn khát khao hiện rõ mồn một.

Cô gái khẽ đẩy cậu ra, đôi tay vẫn vòng hờ trên cổ, giọng run rẩy đầy ủy mị:

“Cậu nhẹ nhàng được không? Cậu… làm tớ sợ đấy.”

Đình Duy khựng lại thoáng chốc, rồi bất ngờ bật dậy. Giọng cậu lạnh lẽo, cộc cằn, chẳng buồn nể nang:

“Không muốn thì về đi.”

Cô gái vội ngồi thẳng dậy, ánh mắt hoang mang, lí nhí thanh minh:

“Không phải là không muốn… cậu cứ làm gì mình thích đi, tớ sẽ không nói gì nữa cả.”

Đình Duy nhếch môi cười nhạt, lướt mắt qua một cái rồi quay lưng:

“Mất hứng rồi. Về đi.”

Cô gái thoáng nghẹn lại, nhưng vẫn cố nở nụ cười gượng, giọng pha chút trách móc xen khẩn cầu:

“Cậu quá đáng lắm đấy, gọi tớ tới đây xong lại đuổi tớ đi.”

“Nghe này, cậu đồng ý tới đây với tôi cũng biết thừa chúng ta sẽ làm gì mà? Đừng có làm mấy cái hành động như tôi cưỡng ép cậu thế. Mất cả hứng.” Đình Duy.

“Tớ xin lỗi mà. Tớ tưởng đám con trai bọn cậu sẽ thích kiểu vờn như vậy chứ.”

Cô tưởng câu nói sẽ kéo cậu quay lại, nhưng Đình Duy chỉ lạnh nhạt rút điếu thuốc, chẳng buồn nhìn.
Đình Duy rít một hơi thuốc, nhả khói nhàn nhạt, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười lạnh lẽo.
“Thế cậu không biết rồi tôi ghét nhất là cái kiểu đó.”

Cô gái nghẹn họng, nụ cười gượng gạo tắt ngấm. Bầu không khí trong căn hộ lặng đi, chỉ còn tiếng bật lửa lách tách và mùi khói thuốc cay xè.

Cô cúi gằm mặt, vội vã nhặt lấy túi xách. Bước chân loạng choạng, chẳng dám nhìn lại, chỉ để lại phía sau lưng tiếng cửa khép hờn tủi.

Trong căn phòng ngập khói, Đình Duy ngồi thẫn thờ với điếu thuốc đang cháy dở trên tay, ánh mắt xa xăm, chẳng mảy may bận tâm đến việc cô gái đã lặng lẽ bỏ đi.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc