Ái Ngục

Chương 5: Bốn năm sau

Trước Sau

break

Bốn năm trôi qua, thời gian đủ để nhiều thứ đổi thay. Kể từ ngày ra nước ngoài, Ánh Tuyết vẫn không hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Đình Duy.

Một khoảng thời gian đủ dài để một cậu thiếu niên trở thành một người đàn ông trưởng thành, đủ dài để ký ức dần nhạt nhòa, nhưng lại chẳng đủ để vết thương lòng liền sẹo.

Ánh Tuyết vẫn nhắn tin, vẫn gọi điện đều đặn.

Ban đầu, mỗi lần điện thoại rung lên, Đình Duy chỉ thấy tức giận. Cậu trả lời hời hợt, thậm chí có khi cố tình để chuông reo đến tắt hẳn mà không bắt máy. Trong lòng cậu, sự bỏ rơi ngày ấy vẫn còn là một vết xước sâu, cứa nhói mỗi khi nghe giọng cô từ phương xa.

Thế nhưng, thời gian dần mài mòn cảm xúc. Giận hờn cũng không thể kéo dài mãi. Sự lạnh nhạt ban đầu, lặp đi lặp lại, rốt cuộc lại biến thành một thứ… thói quen. Cậu chẳng còn cáu gắt, cũng chẳng còn trách cứ, chỉ đơn giản là trả lời cho có, hoặc im lặng mặc kệ.

Trong mắt Đình Duy, sự quan tâm ấy giống như một thói quen gượng gạo hơn là thật lòng ở bên. Mỗi lần nhìn vào màn hình điện thoại sáng lên tên “Ánh Tuyết”, cậu lại thấy một thứ cảm giác lẫn lộn: vừa mong, vừa ghét, vừa muốn xóa đi, vừa chẳng nỡ.

Ở nơi đất khách, Ánh Tuyết cũng đâu dễ dàng hơn. Thú thật cô vẫn rất bận tâm tới người em này, ánh mắt khi cầu xin cô đừng đi vẫn ám ảnh cô đến tận bây giờ.

Cô vẫn nhắn tin, vẫn gọi điện đều đặn. Ban đầu, cô cố gắng nói thật nhiều, dặn dò từng chút một, cố tạo ra cảm giác rằng mình vẫn đang ở cạnh. Nhưng qua từng hồi âm hờ hững, qua từng cuộc gọi kết thúc vội vàng, sự nhiệt tình ấy dần bị bào mòn.

Bốn năm trôi qua, khoảng cách địa lý chỉ là cái cớ. Khoảng cách thực sự nằm ở trong lòng họ.

***

Chiếc máy bay hạ cánh xuống sân bay Nội Bài trong một buổi sáng nhiều mây. Hơi thở ẩm ướt và mùi khói bụi quen thuộc ùa vào ngay khi Ánh Tuyết bước ra khỏi cửa kính. Đã bốn năm, cô mới lại hít đầy lồng ngực cái thứ không khí nặng nề nhưng thân thuộc này.

Ánh Tuyết kéo theo chiếc vali nhỏ, bóng dáng nổi bật giữa dòng người hối hả. Bốn năm không làm phai đi vẻ đẹp vốn có, trái lại càng mài giũa cô thêm sắc sảo. Làn da trắng mịn dưới ánh đèn vàng nơi sân bay càng thêm phần thanh thoát, gương mặt trái xoan với đôi mắt sâu ánh lên sự trầm lắng, không còn nét ngây ngô năm nào. Mái tóc dài uốn nhẹ khẽ rung theo từng bước chân, càng khiến người ta phải ngoái nhìn.

Nếu năm mười chín tuổi, Ánh Tuyết là một cô gái dịu dàng, mong manh giữa sóng gió đời mình, thì giờ đây, ở tuổi hai mươi bảy, cô lại toát lên khí chất trưởng thành, chín chắn. Đôi môi đỏ nhạt, thoáng cong thành nụ cười mơ hồ.

“Chào mừng quý khách đã đến với Hà Nội Việt Nam. Chúc quý khách một ngày tốt lành.”

Âm thanh ấy hòa cùng tiếng lăn bánh của vali, tiếng gọi nhau í ới, tiếng loa nhắc nhở hành khách giữ gìn hành lý cá nhân.

Đã bốn năm, cô mới lại hít đầy lồng ngực cái thứ không khí thân thuộc.

Trước cổng sân bay, Ánh Tuyết đã thấy Khánh Chi cùng gia đình đứng sẵn, vẫy tay gọi cô. Giữa dòng người tấp nập, bóng dáng họ nổi bật lên như một điểm neo thân thuộc.

Ánh Tuyết kéo vali lại gần, nụ cười nhẹ nở trên môi. Bốn năm nơi xứ người đã khiến nét đẹp của cô càng thêm sắc sảo. Làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ rạng rỡ, mái tóc đen buông dài càng làm gương mặt thêm phần cuốn hút. Từng bước đi của cô thu hút không ít ánh nhìn của những người xung quanh, như một đoá hoa vừa nở bung sau cơn mưa dài.

Khánh Chi reo lên đầy phấn khích:

“Tuyết, ở đây này!”

Trong khoảnh khắc ấy, khoảng cách của năm tháng như được rút ngắn lại.

Ánh Tuyết vội kéo vali sang một bên rồi đi nhanh về phía mọi người. Vừa trông thấy bố mẹ, cô reo lên khe khẽ rồi chạy lại ôm chầm lấy cả hai. Mẹ cô bật cười, vừa vỗ nhẹ lên lưng con gái vừa trách yêu:

“Con bé này, mới về đã làm mẹ rơi nước mắt rồi.”

Bố cô cũng không giấu được niềm vui, bàn tay vỗ nhẹ lên vai con gái, giọng rắn rỏi nhưng ánh mắt lại đầy ấm áp.

Không khí bỗng trở nên rộn ràng. Khánh Chi đứng cạnh, nhăn mũi, giả vờ giận dỗi:

“Ơ kìa, quên tớ rồi hả? Bao nhiêu năm mới gặp đấy nha!”

Ánh Tuyết lập tức bật cười, xoay người ôm chặt lấy Khánh Chi. Người đi lại trong sân bay ngoái nhìn họ cũng cảm thấy vui theo.

Tối hôm ấy, sau bữa cơm đoàn tụ cùng gia đình, Ánh Tuyết được Khánh Chi kéo đi dạo phố. Thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn, những con đường quen thuộc nhưng với cô lại như mới mẻ sau bốn năm xa cách. Hai cô gái vừa đi vừa cười nói, lâu lâu dừng lại ở một quán hàng rong ven đường, mua que xiên nướng hay ly trà sữa như thuở còn học sinh.

Khánh Chi líu lo kể đủ thứ chuyện: nào là lớp cũ, bạn bè, những lần họp lớp thiếu vắng Ánh Tuyết. Giọng cô rộn ràng, tay liên tục vung vẩy, nhưng rồi khi nhắc đến một cái tên, cô chợt hạ giọng xuống, nhìn lướt Ánh Tuyết:

“Cậu… có muốn biết tình hình của Đình Duy không?”

Ánh Tuyết hơi khựng lại. Cô mím môi, nụ cười trên gương mặt khẽ chùng xuống. Đêm gió mát nhưng lồng ngực lại nặng nề lạ thường. Cô không trả lời ngay, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt dõi theo dòng xe cộ qua lại, như để giấu đi những xao động trong lòng.

Khánh Chi thấy vậy, khẽ thở dài, chậm rãi bắt đầu kể…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc