Kỳ thi đại học vừa khép lại.
Đình Duy ra khỏi phòng thi với cảm giác nhẹ nhõm hiếm hoi, trong lòng còn rạo rực muốn khoe với Ánh Tuyết rằng cậu đã làm bài rất tốt. Từ nhiều ngày trước, cậu đã nghĩ đến chuyện sẽ mời chị một bữa ăn đàng hoàng như một cách vừa cảm ơn, vừa khoe thành tích của mình.
Thế nhưng, khi hai người trở về căn chung cư quen thuộc, không khí lại chẳng hề dễ chịu. Căn phòng vốn gọn gàng nay bỗng thấy chật chội, ánh đèn vàng càng làm sự căng thẳng thêm rõ rệt. Bao lời muốn nói ra lại nghẹn nơi cổ họng.
Đình Duy ngồi lặng một lúc, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Ánh Tuyết. Cảm xúc rối bời dồn nén biến thành một câu hỏi khàn đặc:
“Chị muốn bỏ rơi tôi?”
Ánh Tuyết thoáng sững người. Ánh mắt cô khựng lại nơi gương mặt non trẻ nhưng đầy kiên quyết kia. Sau vài giây im lặng, cô cố gắng giữ giọng bình thản, như thể đó là điều hiển nhiên:
“Thứ nhất là chị không bỏ rơi em, nhưng chị phải đi đây là công việc của chị. Thứ hai là em đã trưởng thành rồi mà. Thi xong đại học rồi, đâu cần chị kè kè bên cạnh nữa. Từ giờ em có thể tự lo cho bản thân, tự bước đi trên con đường của mình.”
Cô dừng lại, ngón tay vô thức siết chặt gấu áo. Giọng chùng xuống, xen lẫn chút khàn khàn:
“Với lại… bố của em cũng đã trở lại rồi.”
Trong đôi mắt Đình Duy thoáng ánh lên tia sáng tối khó tả. Cậu bật cười nhạt, nhưng nụ cười ấy hoàn toàn không mang chút vui vẻ nào:
“Em không cần ông ta. Ông ta đã bỏ đi bao lâu rồi chứ? Giờ quay lại thì còn có ý nghĩa gì nữa?”
Ánh Tuyết khẽ hít một hơi, ánh mắt dịu xuống, nhưng giọng nói vẫn cứng rắn:
“Ông ấy cũng có nỗi khổ riêng… Em nên nói chuyện với ông ấy để hai người có thể hiểu nhau hơn.”
Đình Duy thoáng cau mày, đôi mắt sâu thẳm như đang giam giữ cả một biển trời cảm xúc. Cậu quay mặt đi, bàn tay siết chặt đến trắng bệch. Một lúc sau, cậu buông ra tiếng cười nhạt, giọng khàn đặc:
“Không thích. Em không cần ông ta.”
Ánh Tuyết nhìn cậu, ánh mắt thoáng rung động nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô khẽ thở dài, giọng nhỏ nhưng dứt khoát:
“Em có thể hận, có thể từ chối… nhưng đừng tự cắt đứt mọi thứ như vậy. Người lớn có lỗi, nhưng tình thân thì vẫn còn. Nếu một ngày nào đó em đổi ý, đừng để bản thân phải hối tiếc.”
Cô dừng lại, nhìn sâu vào mắt Đình Duy, như muốn khắc ghi hình ảnh này lần cuối. Ngón tay vô thức siết chặt quai túi, cô quay đi, từng bước nặng nề mà kiên định:
“Dù thế nào đi nữa, chị vẫn mong em sống thật tốt. Không cần đến chị… cũng phải sống thật tốt.”
Cậu ngẩng lên, giọng lạc đi:
“Chị đừng đi… em chỉ cần chị thôi. Không phải chị nói sẽ không để em một mình sao? Đó là lời nói dối à? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi…”
Tiếng cậu vang trong căn phòng vắng, run rẩy nhưng đầy uất nghẹn. Đôi mắt đỏ hoe của Đình Duy nhìn Ánh Tuyết như muốn níu kéo chút hơi ấm cuối cùng, nhưng chỉ nhận lại ánh nhìn lạnh băng từ cô.
Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi đáp, giọng bình thản đến tàn nhẫn:
“Em đã trưởng thành rồi. Chị còn những dự định, công việc của chị. Chị không thể bên em mãi được.”
Cô ngừng lại một nhịp, đôi mắt lạnh lẽo không gợn sóng:
“Em là người thông minh, mạnh mẽ nhất trong những người chị từng gặp. Em không hề một mình đâu. Em còn có bố, và em có thể tự lo cho bản thân. Nếu thật sự cần giúp đỡ… thì hãy gọi cho chị. Còn bây giờ, tạm biệt em và hẹn gặp lại nhé.”
“Ngày kia chị bay nếu được đến tiễn chị nhé.”
Nói rồi, Ánh Tuyết quay đi, bước thẳng ra cửa. Không một lần ngoái lại, chỉ để lại tiếng đóng cửa khô khốc vang vọng trong căn phòng vắng.
Đình Duy ngồi chết lặng. Cậu đưa tay ôm đầu, từng nhịp thở như nghẹn lại trong lồng ngực. Đau khổ dồn nén khiến đôi mắt đỏ ngầu, nhưng chẳng thể khóc nổi.
Đôi môi cậu mím chặt, cuối cùng bật ra tiếng cười khàn khàn, chát đắng.
Đồ thất hứa…