Ái Ngục

Chương 3: Người giám hộ (3)

Trước Sau

break

Ban đầu, những lần ghé qua của Ánh Tuyết thật ngắn ngủi. Một hộp cơm tiện tay, vài lon sữa, một cái bánh bao chị dúi vào tay cậu rồi đi ngay. Nhưng cái “vài lần” ấy nhanh chóng trở thành “thường xuyên”, đến mức, mỗi khi nghe tiếng gõ cửa quen thuộc, Đình Duy đã biết ngay là ai.

Có lần cậu bực bội, chưa kịp mở cửa đã buông lời cộc lốc:

“Phiền phức quá, chị có thể đừng tới nữa được không?”

Ánh Tuyết chỉ cười, chìa túi đồ ăn hổi ra trước mặt:

“Thôi nào, ăn đi rồi hãy đuổi chị.”

Cậu hậm hực, nhưng rồi vẫn cầm lấy, lặng lẽ ăn hết.

Có tối muộn, khi đèn hành lang tắt gần hết, chị vẫn đứng dựa cửa, chờ cậu đi học thêm về. Nhìn thấy dáng chị gầy gò dưới ánh sáng yếu ớt, Đình Duy thở dài:

“Chị không có việc gì làm à? Người lớn mà rảnh thế sao?”

“Không hề rảnh, nhưng vẫn muốn tới thăm em.” Ánh Tuyết đáp nhẹ tênh, như thể đó là điều bình thường.

Cô đi họp phụ huynh thay mẹ cậu, ký tên vào sổ liên lạc, rồi tham gia hoạt động của trường, cố gắng đê cậu không tủi thân. Có lần cậu bị sốt, nửa đêm mở mắt đã thấy chị ngồi bên giường, tay đặt lên trán cậu thay khăn mát, gương mặt phờ phạc đến tội. Cậu định gạt tay ra, nhưng cuối cùng lại lặng im, để yên như vậy đến sáng.

Rồi dần dần, những điều “phiền phức” ấy thành quen. Trên bàn học thường có chai sữa đặt sẵn. Trong hộc tủ có đôi găng tay chị mua vội mùa đông. Mỗi lần ốm sốt, chưa kịp gọi ai, chị đã xuất hiện trước cửa, tay cầm thuốc và khăn lạnh.

Đình Duy từng ghét sự hiện diện ấy, ghét cái cách bị ràng buộc. Nhưng cuối cùng, cậu không phủ nhận được bản thân đã quen với việc có chị kề bên, quen với tiếng gõ cửa lúc 7 giờ tối, quen cả cảm giác bị theo dõi nhưng lại an tâm lạ thường.

***

Ba năm sau, Đình Duy mười bảy tuổi. Cậu thiếu niên gầy gò ngày nào giờ đã cao vượt cô gần một cái đầu. Mái tóc đen để dài vừa đủ, rũ xuống trán, càng tôn thêm gương mặt đã bớt đi nét non nớt, chỉ còn lại sự góc cạnh đang hình thành. Khuôn mặt lại khá điển trai.

Siêu thị buổi tối đông đúc, ánh đèn sáng rực phản chiếu xuống sàn gạch bóng loáng. Giữa dòng người tấp nập, bóng dáng ba người đi cạnh nhau nổi bật hẳn.

Ánh Tuyết mặc chiếc váy xanh nhạt đơn giản, tóc buộc thấp sau gáy, tay đẩy chiếc xe đẩy chứa đầy đồ dùng thiết yếu. Bên cạnh, Đình Duy cao lớn vượt trội, áo thun trắng kết hợp với quần jeans, dáng vẻ phóng khoáng của tuổi mười bảy khiến không ít ánh nhìn dõi theo. Dù vậy, cậu chẳng mấy quan tâm, đôi mắt đen sâu chỉ chăm chú nhìn từng món đồ mà Ánh Tuyết lựa.

Đình Duy đưa tay lấy hộp sữa trên kệ cao rồi đặt vào xe đẩy. Giọng cậu trầm nhưng dứt khoát:

“Chị uống loại này quen rồi, đừng đổi.”

Khánh Chi, bạn thân của Tuyết, đi sát bên cạnh, vừa chọn vài gói snack vừa ghé tai trêu:

“Tớ nói thật nhé, từ xa nhìn vào, ai cũng tưởng hai người là một đôi. Cậu mua đồ, em ấy đi theo, phối hợp ăn ý lắm.”

Ánh Tuyết khựng lại, mắng nhẹ:

“Chi đừng nói bậy, em ấy còn nhỏ…”

Đang đẩy xe hàng rẽ qua khu thực phẩm, đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên trong túi quần. Đình Duy khựng lại, rút máy ra xem. Ánh sáng màn hình hắt lên gương mặt nghiêm nghị của cậu.

“Em nghe.” Giọng cậu trầm thấp, ngắn gọn.

Âm thanh ồn ào của siêu thị nuốt gần hết câu trả lời từ đầu dây bên kia, chỉ còn lại những tiếng trầm xen lẫn. Duy cau mày, ngón tay vô thức siết chặt điện thoại.

Ở phía trước, Ánh Tuyết và Khánh Chi vẫn vừa đi vừa trò chuyện.

“Cậu đừng có mà gán ghép tớ với em ấy.” – Ánh Tuyết lúc này quay sang nói, giọng nhỏ nhưng dứt khoát.

Khánh Chi nhướng mày, cười khúc khích:

“Ơ kìa, tớ chỉ đùa thôi mà.”

Ánh Tuyết khựng lại một thoáng, tay siết chặt hơn vào tay cầm xe đẩy. Cô lắc đầu:

“Đùa thế không vui đâu.”

Khánh Chi đi bên cạnh bĩu mỗi nhưng cũng không phản bác gì cả.

Im lặng một lát, chính Ánh Tuyết quay sang hỏi:

“Thế còn cậu? Cái anh bạn trai hôm nọ của cậu thế nào? Buổi hẹn có ổn không?”

Khánh Chi nghe xong thì đôi mắt sáng rực, môi cong lên đầy tinh nghịch:

“Anh ta cái gì cũng tốt mỗi tội…”

Ánh Tuyết nghiêng đầu:

“Hửm?”

Khánh Chi ghé sát, che miệng cười:

“Hơi bé, kỹ năng cũng kém nữa.”

Ánh Tuyết bật cười, khẽ lắc đầu:

“Chi à, cậu bớt bớt lại. Cậu ý mới quen được bao lâu mà đã lên giường rồi?”

Khánh Chi chớp mắt, vai rung lên vì cười, chẳng hề tỏ ra ngại ngùng:

“Thời đại nào rồi Tuyết ơi, thử thì mới biết hợp hay không chứ.”

Ánh Tuyết chỉ biết thở dài, không biết nên nói gì nữa.

“Mà này, cậu thích kiểu nào?” Khánh Chi bỗng hạ giọng, mắt lấp lánh tinh nghịch.

“Kiểu nào là kiểu nào?” Ánh Tuyết ngơ ngác.

“Thì… kỹ năng hay kích cỡ?”

“Gì vậy bà.” Ánh Tuyết trợn tròn mắt

“Làm như cậu còn bé ấy. Mà ngại ngùng.” Khánh Chi trêu chọc nói.

“Nói tớ nghe thử đi.” Khánh Chi vẫn tiếp tục, dường như phải nghe câu trả lời bằng được.

“Thì… cả 2 không phải tốt hơn sao?” Ánh Tuyết.

“Haha.” cả 2 cười phá lên.

Nhưng ngay sau lưng họ, Đình Duy đứng im như trời trồng. Cậu đã nghe rõ từng chữ một. Gương mặt lập tức đỏ bừng, đôi mắt trợn khẽ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Đến khi hai người quay lại, bắt gặp ánh mắt của cậu, tiếng cười của họ tắt ngấm. Không khí lập tức đông cứng lại.

“E-em… đứng đây từ bao giờ vậy? C-chị tưởng em nghe điện thoại.” Ánh Tuyết bối rối, giọng lắp bắp, hai tay vội vã siết chặt quai giỏ hàng như tìm chỗ bấu víu.

Khánh Chi liếc sang, cố nén cười nhưng đôi tai đỏ ửng, lúng túng hỏi:

“Em… em nghe cả rồi chứ?”

Đình Duy chau mày, đôi mắt né tránh, mặt nóng ran như sắp bốc khói. Chỉ buông đúng một câu ngắn gọn:

“Hai chị… thật hết nói nổi.”

Ánh Tuyết và Khánh Chi nhìn nhau, chỉ muốn độn thổ ngay lập tức.

Ước gì chúng tôi có thể mãi như thế này.

Nhưng tôi nào hay, đây mới chỉ là niềm vui của một quãng bình yên ngắn ngủi mà thôi…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc