Chiếc đàn piano ở góc phòng ngân lên những giai điệu êm ái. Ánh sáng vàng dịu phủ xuống không gian nhà hàng sang trọng, khiến mọi thứ vừa ấm áp vừa có chút trang nghiêm. Giữa khung cảnh đó, một bóng dáng thanh lịch nổi bật lên Ánh Tuyết.
Cô ngồi thẳng lưng bên chiếc bàn đã đặt sẵn cho hai người, trước mặt chỉ có một ly nước lọc trong vắt. Người phục vụ lịch sự bước đến hỏi:
“Cô có muốn gọi món trước không ạ?”
Ánh Tuyết mỉm cười, lắc đầu khẽ:
“Không, tôi chờ bạn.”
Hôm nay, cô ăn mặc chỉn chu hơn thường ngày. Váy thanh nhã, tóc búi gọn gàng, gương mặt được điểm chút son phấn nhẹ nhàng. Trông cô chững chạc, đúng kiểu một người phụ nữ trưởng thành.
Ngồi yên trong không gian sang trọng ấy, trong đầu cô bất giác vang lên giọng bố mẹ:
“Con gần ba mươi rồi, chẳng lẽ còn chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình? Bố mẹ chỉ muốn con ổn định thôi mà.”
Cũng vì thế mà hôm nay, cô có mặt ở đây trong buổi xem mắt đầu tiên sau nhiều năm từ chối.
Ánh Tuyết khẽ thở dài, tay mân mê viền ly nước, khẽ lẩm bẩm với chính mình:
“Cũng chỉ để chống chế thôi… Đây là lần đầu cũng là lần cuối cùng.”
Cánh cửa kính của nhà hàng khẽ mở ra. Một người đàn ông bước vào, dáng cao, vai thẳng, vest chỉnh tề, khí chất điềm đạm. Anh ta trông khoảng hơn ba mươi, gương mặt sáng sủa, đường nét thanh lịch, phong thái gọn gàng và tự tin nhìn qua cũng đủ biết là dân văn phòng có địa vị, quyền lực nhất định.
Ánh Tuyết ngẩng lên, ánh mắt thoáng khựng lại. Người đàn ông ấy bước thẳng về phía bàn cô, nở nụ cười nhã nhặn, không quá xã giao cũng không quá xa cách.
Chỉ một cái nhìn thôi cũng khiến người khác có thiện cảm: tử tế, lịch sự, và dường như không hề thiếu nghiêm túc.
Người đàn ông tiến đến, nụ cười lịch thiệp, dáng vẻ điềm đạm. Anh dừng trước bàn, ánh mắt nhìn Ánh Tuyết rồi cất giọng trầm ổn:
“Xin lỗi… em là Tuyết phải không?”
Thấy cô gật đầu, anh khẽ thở ra, nụ cười càng thêm dịu:
“Anh vừa họp xong là chạy qua đây liền. Em có đợi lâu không?”
Ánh Tuyết khẽ mỉm cười, gật đầu đáp:
“Dạ, em cũng vừa mới tới thôi ạ.”
Cô nói bằng giọng nhẹ nhàng, lễ phép, cố giữ vẻ tự nhiên, dù trong lòng vẫn còn chút lúng túng vì đây là buổi xem mắt đầu tiên. Thật sự để ăn cùng người lạ thật không thoải mái.
Người đàn ông mỉm cười lịch thiệp, đưa tay ra:
“Anh là Gia Vỹ, rất vui được gặp em hôm nay.”
Ánh Tuyết cũng nhẹ nhàng bắt tay, đáp lại:
“Em là Ánh Tuyết, mong anh không phiền vì buổi gặp này.”
Cả hai ngồi xuống, bầu không khí ban đầu có chút gượng gạo. Gia Vỹ phá vỡ sự im lặng bằng vài câu xã giao:
“Nghe bác trai, bác gái kể em vừa từ nước ngoài về? Chắc ở bên đó em quen rồi, về lại Việt Nam có thấy khó thích nghi không?”
Ánh Tuyết cười khẽ, trả lời bằng giọng điềm đạm:
“Cũng có chút bỡ ngỡ nhưng dù sao ở quê hương mình vẫn thấy thoải mái hơn.”
Gia Vỹ gật gù, ánh mắt toát lên sự điềm tĩnh của một người đàn ông trưởng thành.
Không khí bàn ăn thoáng chút im lặng. Rõ ràng cả hai đều không mấy mặn mà với kiểu xem mắt sắp đặt này, nhưng vẫn cố giữ phép lịch sự để không ai phải khó xử.
“Anh đoán chắc em cũng không thích mấy buổi xem mắt thế này đâu nhỉ?” Gia Vỹ mở lời, giọng nhẹ nhàng.
Ánh Tuyết khẽ cười:
“Vâng, thật ra em không thích chút nào.”
“Anh cũng thế. Nói thật nhé, đây đã là lần thứ tư rồi. Không đi thì bố mẹ càm ràm suốt, nhức hết cả đầu.” Gia Vỹ thở dài, nhưng khóe môi vẫn giữ nụ cười lịch sự.
“Em hiểu mà. Em cũng đi cho có, gọi là chiều lòng bố mẹ thôi, chứ em chẳng đặt nhiều hy vọng.” Ánh Tuyết đáp, đôi mắt thoáng ánh tinh nghịch.
Hai người nhìn nhau, bất giác cùng bật cười, không khí trở nên nhẹ nhõm hơn.
“Hay là… chúng ta thử nói dối một chút, anh thấy sao?” Ánh Tuyết bỗng nghiêng đầu gợi ý.
Gia Vỹ ngạc nhiên:
“Nói dối?”
“Ừ. Sau buổi hôm nay, anh với em chỉ cần nói với bố mẹ là cảm thấy hợp, rồi sẽ hẹn gặp thêm vài lần. Như vậy cả hai đều có lý do để thoát mấy buổi xem mắt khác, ít nhất trong một thời gian.” giọng cô vừa nghiêm túc vừa pha chút bông đùa.
Gia Vỹ khẽ nhướng mày, rồi bật cười:
“Ý kiến hay đấy. Anh không ngờ em lại nghĩ ra được cách này.”
Ánh Tuyết cũng cười theo, ánh mắt long lanh:
“Thì em cũng phải tự cứu mình chứ. Cứ để bố mẹ ép đi xem mắt liên tục chắc em stress mất.”
“Nếu thế thì… chúng ta coi như đạt thỏa thuận rồi nhé?” Gia Vỹ cười, chìa tay ra như thể ký một bản hợp đồng.
Ánh Tuyết hơi ngập ngừng, rồi đưa tay bắt lấy, khóe môi khẽ cong: “Thỏa thuận tạm thời thôi đấy nhé.”
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang bầu không khí thoải mái. Gia Vỹ liếc màn hình, thoáng cau mày.
“Xin lỗi em, anh nghe máy một chút.” Anh lịch sự nói rồi đứng dậy đi ra phía ngoài.
“Alo.” Gia Vỹ cầm máy, giọng thản nhiên.
“Sếp đang ở đâu?” Giọng một cô gái vang lên, nghe rõ ràng là đang cố kìm nén cơn bực tức.
“Có chuyện gì?” Gia Vỹ hờ hững hỏi.
“Sếp bỏ tôi lại với một đống hỗn độn này sao?”
“Sao thế? Cô giải quyết được mà.” Giọng anh pha chút đùa cợt.
“… Tôi không giải quyết được ạ.” Cô gái nghẹn lại, từng chữ như cố nuốt giận.
“Phì.” Gia Vỹ bật cười.
Cô gái bên kia cắn chặt răng, trong lòng tức muốn bốc hỏa, cô nghĩ thầm “Thằng khốn khiếp này, đợi tôi nghỉ việc xem, tôi ném cả xô mắm tôm vào mặt anh!”
Đầu dây im lặng một lúc, rồi Gia Vỹ nhếch môi:
“Này cô, đừng có mà chửi thầm tôi tôi biết hết đấy.”
“Tôi nào dám.” Cô gái vội vã đáp, giọng cố nín. “Tôi xin phép cúp máy để xử lý công việc ạ.”
Nói xong, cô tắt máy thẳng, không chờ đợi câu trả lời nào nữa.
Khi màn hình đen lại, cô hít sâu một cái rồi lầm bầm trong cổ họng, vừa cáu vừa xót:
“Thằng khốn… bực mình quá.”
Sau khi cuộc gọi kia cúp máy, khóe môi Gia Vỹ cong lên, nở một bị nụ cười. Anh lắc nhẹ đầu, rồi chậm rãi bấm số điện thoại khác.
“Đến giúp Chi đi.” Anh nói gọn, chẳng buồn giải thích thêm.
Bên kia đáp ngắn gọn “Vâng”, rồi cúp máy.
Gia Vỹ nhét điện thoại vào túi, chỉnh lại tay áo vest, quay lại bàn ăn với Ánh Tuyết.
Còn phía bên này, Ánh Tuyết đang chăm chú nhìn điện thoại. Trên màn hình là tấm hình chú chó con nằm ườn giữa nhà, dáng vẻ ngốc nghếch mà đáng yêu vô cùng.
Đình Duy nhắn:
“Chị thấy không? Ăn no rồi nằm ườn ra thế đấy.”
Ánh Tuyết bật cười, ngón tay lướt nhanh trên màn hình:
“Bột đáng yêu quá. Nhớ ẻm ghê.”
Ngay lập tức, một dòng tin nhắn mới hiện ra:
“Nhớ thì chị tới thăm nó đi.”
Ánh Tuyết khựng lại, khoé môi vẫn giữ nụ cười mơ hồ.
“Hay vậy nhỉ…”
Ánh Tuyết:
“Gặp ở đâu đây?”
Đình Duy:
“Chị đến nhà em đi.”
Ánh Tuyết hơi khựng lại, ngón tay dừng trên màn hình. Nhà sao? Nghe có vẻ… không tiện lắm. Cô thầm nghĩ, chau mày.
Như đoán được sự chần chừ của cô, tin nhắn khác đã hiện lên ngay sau đó:
Đình Duy:
“Cũng đâu phải chị chưa vào nhà em bao giờ. Ngày trước chị tới suốt còn gì?”
Ánh Tuyết nhìn chằm chằm màn hình, lòng dấy lên chút bối rối. Quả thật… ngày trước cô từng ra vào nhà cậu như cơm bữa, nhưng đó là chuyện đã qua nhiều năm rồi. Bây giờ, cả hai đều đã khác, việc đến nhà riêng có chút ngại ngần. Nhưng mà mình với em ấy là mối quan hệ như người thân mà? Ngại ngùng gì chứ? Đâu phải mới quen.
Cô gõ mấy chữ rồi lại xóa, do dự một lúc lâu. Cuối cùng, tin nhắn được gửi đi:
Ánh Tuyết:
“Ừ… vậy chiều nay chị qua.”
Ngay lập tức, biểu tượng tin nhắn trả lời nhảy lên:
Đình Duy:
“Em chờ.”