“Tôi có thể ở lại đây sao?” Thanh trúc mỏng lặp đi lặp lại để xác nhận, trong mắt lấp lánh đầy sao, khó mà tin được
Phương Nghi Dương xua tay: “Hưng phấn cái gì, cậu phải làm việc cho tôi để trả nợ.”
Thanh trúc mỏng mơ hồ một lúc, giống như đang suy nghĩ, nghĩ thông suốt rồi, bỗng nhiên đứng lên, hướng về phía anh cúi đầu: “Cảm ơn anh đã cho tôi công việc.”
Phương Nghi Dương vừa định đứng lên thì bị hành động của cậu làm giật mình ngồi xuống như cũ, nhìn dáng vẻ tràn đầy nhiệt huyết của cậu, nghĩ đến mạch suy nghĩ của cậu còn có thể kỳ lạ đến mức nào, anh còn đang lo lắng cậu sẽ vạch trần lời nói dối của mình, nhưng lại không ngờ mọi chuyện lại đơn giản đến vậy?
Anh hắng giọng một cái, để cậu ngồi xuống, hỏi: “Cậu tên gì?”
“Tên gì?”
Nữa rồi, cái máy lặp lại này.
Phương Nghi Dương nghiêng đầu nhìn cậu, không nói lời nào, nhìn xem cậu còn có thể nói thêm cái gì, quả nhiên bị anh nhìn chằm chằm một hồi, thanh trúc mỏng không giữ được bình tĩnh, ngập ngừng nói: “Sao cũng được?”
“Học được ở đâu vậy? Học cũng giỏi đấy.” Phương Nghi Dương thuận miệng khen một câu, lại hỏi: “Gọi cậu thế nào cũng được à?”
Vấn đề này xem ra đã làm khó cậu, một lát sau cậu mới chật vật mở miệng: “ŧıểυ Bảo?”
“ŧıểυ Bảo?” Phương Nghi Dương hỏi: “Đây là tên của cậu? Không còn cái tên nào khác sao?”
Nhưng đó cũng là chuyện bình thường, Phương Nghi Dương thở dài, có chút đáng thương, đến tên của mình cũng không có.
Hay là nên đặt cho cậu ấy một cái tên?
Trong lúc rối rắm, lại nghe thấy giọng nói không rõ ràng của cậu: “Tôi tên Tẩy Tuyết Quế.”
“Cái quái gì vậy?” Phương Nghi Dương chỉ nghe ra hai chữ “tôi tên”, anh ngẫm một lúc rồi hỏi: “Tên của cậu?”
Cậu nhẹ gật đầu: “Tôi tên Tẩy Tuyết Quế.”
“Tẩy Tuyết Quế?” Phương Nghi Dương suy nghĩ, còn có cả họ Tẩy sao? Lấy điện thoại di động ra Baidu một chút, thật là có, nhưng không phải mang nghĩa “tẩy rửa” (xǐ) mà là “mong nhớ” (xian)
Có thể là thói quen cá nhân, Phương Nghi Dương cũng không sửa cho cậu.
Anh cất điện thoại: “Tuyết trong tên cậu nghĩa là gì? Bông tuyết? Hoa quế? Tên của cậu cũng rất nghệ thuật.”
Tên nghe hay như vậy chắc rất được trong nhà trân trọng, không chừng cậu còn là bảo bối trong nhà, nếu không cũng không được gọi là ŧıểυ Bảo, khó trách cậu cái gì cũng không hiểu, có lẽ trước đây đã được bảo bọc quá kỹ.
Tẩy Tuyết Quế nhẹ gật đầu, không nói chuyện, Phương Nghi Dương hoài nghi cậu căn bản nghe không hiểu anh nói gì, chỉ qua loa lấy lệ mà thôi.
Anh nở nụ cười, hỏi: “Cậu biết viết tên của mình không?”
Tẩy Tuyết Quế lắc đầu: “Không biết.”
Phương Nghi Dương lấy ra giấy bút ở ngăn kéo bên dưới bàn, viết ba chữ Tẩy Tuyết Quế vừa lớn vừa tròn, cầm bút gõ nhẹ: “Thấy không, đây là tên của cậu.”
Tẩy Tuyết Quế xích lại gần nhìn, khuôn mặt tò mò, sờ lên phía trên chữ, nhỏ giọng đọc: “Tẩy Tuyết Quế.”
“Tên của cậu vừa có tuyết lại có quế, chắc cậu sinh ra vào mùa đông.”
Tẩy Tuyết Quế lắc đầu: “Không phải mùa đông.”
Nhắc tới sinh nhật, không phải là lại đâm vào vết thương của người ta hay sao, Phương Nghi Dương khịt mũi một tiếng, nói sang chuyện khác: “Tên của cậu có tuyết lại có quế, không giống tên của tôi, chỉ có nguyên con dê nướng.”
Tẩy Tuyết Quế tò mò ngẩng đầu nhìn anh, nuốt một ngụm nước bọt: “Dê nướng nguyên con sao?”
Phương Nghi Dương viết tên của anh ngay bên cạnh tên của Tẩy Tuyết Quế, “Cậu nhìn xem, đây chính là con dê, dùng lửa nướng một chút, chẳng phải là nguyên con dê nướng sao?”
Tẩy Tuyết Quế nhìn chằm chằm giấy con mắt đều muốn bốc lửa, một lát sau hỏi: “Dê đâu?”
Bị phản ứng của cậu chọc cười, Phương Nghi Dương nói: “Không có dê, nhưng có gà, cậu có ăn hay không?”
Tẩy Tuyết Quế không che giấu được nét mặt của mình, liếʍ môi một cái, nói: “Không tốt lắm, tôi, tôi tới để trả nợ.”
Nước bọt muốn chảy xuống rồi, còn mạnh miệng, Phương Nghi Dương đứng lên: “Đi, đưa cậu đi tham quan nơi làm việc.”
Tẩy Tuyết Quế cũng cầm túi cũng đứng lên: “Nơi làm việc?”
Ngôi nhà Phương Nghi Dương thuê không lớn, một phòng ngủ một phòng khách thêm một cái ban công, phòng khách và phòng bếp nối liền với nhau, phòng tắm đối diện với phòng ngủ, Tẩy Tuyết Quế giống như chưa bao giờ nhìn thấy, hai mắt mở to, nhìn dáng vẻ cậu cầm vòi hoa sen, rung một cái, cho đến khi giọt nước nhẹ nhàng bắn lên mu bàn tay, cậu mới dần thả lỏng.
“Cậu nên tắm trước đi.”
Tẩy Tuyết Quế cứng nhắc đứng yên trong phòng tắm, ôm lấy quần áo mình, ngượng ngùng nói: “Tôi không còn bộ đồ nào khác.”
Phương Nghi Dương nhìn cậu từ trên xuống dưới, quần áo cậu mặc chẳng khác gì bao bố, chỉ có thể xem là đồ vật dùng để che đi cơ thể, không thể gọi là quần áo, anh đi ra ngoài, dậm chân lên thảm hai lần, Tẩy Tuyết Quế cũng học theo hành động của anh dậm chân hai lần, sau đó mới chạy theo Phương Nghi Dương vào phòng ngủ.
Phương Nghi Dương có rất nhiều thứ mua thành cặp, cho nên rất dễ dàng tìm ra một đống quần áo mới, đồ lót mới, quần áo ngủ mới, chỉ là mọi thứ đều theo kích thước của Phương Nghi Dương, đối với Tẩy Tuyết Quế có hơi to, Tẩy Tuyết Quế không bận tâm, ngược lại rất hưng phấn: “Đồ đi làm?”
“Đúng vậy.” Phương Nghi Dương rút ra một cái khăn tắm mới, một bên nói: “Cậu hiểu như vậy cũng được.”
Tẩy Tuyết Quế không biết dùng máy nước nóng, Phương Nghi Dương đứng trong phòng tắm làm mẫu cho cậu một lần, lại dạy cậu phân biệt dầu gội đầu và sữa tắm, cuối cùng chỉ tay vào hai chiếc cốc súc miệng trên bồn rửa mặt nói: “Cậu dùng cái màu vàng kia, đều là đồ mới, bàn chải đánh răng cũng là đồ mới, chút nữa đánh răng xong mới được ra ngoài.”
“Vâng.” Tẩy Tuyết Quế hưng phấn gật đầu: “Tôi sẽ tắm xong thật nhanh để còn bắt đầu làm việc.”
Phương Nghi Dương nhìn cậu rồi nói: “Không vội, cứ từ từ.”