Phương Nghi Dương đem gà đi chặt thành miếng lấy nước rửa sạch sẽ, cho vào nồi đất nấu chín, dùng khăn sạch lau tay, tìm trong điện thoại một số điều cần lưu ý về việc nuôi mèo từ mục yêu thích trên điện thoại của mình, một, nếu như là mèo hoang, phải kiểm tra và vệ sinh sạch sẽ, đừng cho ăn quá nhiều trong một lần, nếu không sẽ bị khó tiêu.
Nghĩ đến việc đã bỏ lỡ cơ hội có mèo con, Phương Nghi Dương thở dài, đóng bài lại, quay đầu đã nhìn thấy Tẩy Tuyết Quế bước ra khỏi phòng tắm, trên tay còn ôm theo khăn tắm cùng quần áo bẩn nhìn anh.
Tắm sạch sẽ, lại càng nhìn rõ dáng vẻ ngoan ngoãn, tóc không phải màu đen tuyền, dưới ánh mặt trời lại biến thành màu vàng nhạt như nắng, nhưng cũng không hề xấu, cậu đứng thẳng ở đó, giống như cây xanh được mưa rửa trôi bụi bặm, dáng vẻ hồi hộp lại dè dặt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh phản ứng đầu tiên là đôi mắt cong cong, sau đó lại mỉm cười ngượng ngùng.
Phương Nghi Dương sửng sốt một chút, nhìn dáng vẻ lấy lòng của cậu, bỗng nhiên cảm thấy dáng vẻ của cậu và mèo hoang được nhặt về trông chẳng khác gì nhau, đều cẩn thận dè dặt, bởi vì cảm thấy không an toàn nên mới nịnh nọt lấy lòng, khiến người ta không nhịn được mà thương cảm.
Ý định ban đầu của anh chỉ muốn để cậu ở lại vài đêm, lý do là gì, anh cũng không thể nói rõ ràng được, có thể nói do rảnh đến phát chán, đối với việc có con mèo chủ động đột nhập vào lãnh thổ, còn chẳng có cách nào lờ đi, huống chi đây còn là một người.
Anh rất nhanh đã nghĩ thông suốt, nuôi một người hay nuôi một con mèo cũng không có gì khác biệt, đều phải kiểm tra vệ sinh sạch sẽ rồi cho ăn, trước tiên tắm rửa sạch sẽ, xử lý vết thương trên người, đem cậu trở lại vẻ hoàn hảo ban đầu.
“Đem vứt hết quần áo bẩn, giặt sạch khăn tắm.” Phương Nghi Dương bước tới, cầm lấy quần áo của cậu chuẩn bị ném đi, lại hỏi: “Hay cậu còn muốn giữ lại?”
Tẩy Tuyết Quế lắc đầu: “Không giữ nữa.”
Trên người cậu mặc đồ ngủ cotton màu lam, Phương Nghi Dương tất nhiên cũng có một bộ, mặc vào rất dễ chịu, chỉ là quá to so với Tẩy Tuyết Quế, đi hai bước thì quần đã tụt xuống, cậu chỉ có thể dùng tay giữ lại.
Phương Nghi Dương đi đến ngăn kéo lấy ra sợi dây thun màu vàng, trước kia đều được dùng để cột túi nhựa, nhưng bây giờ anh lại dùng nó để giúp người khác cột quần, cảm giác rất mới lạ, giúp Tẩy Tuyết Quế cột chắc, để cậu đi lại thử một chút, cuối cùng cũng xong, anh đứng dậy nói: “Tạm thời như vậy trước, tôi sẽ mua cho cậu cái quần mới, hoặc đổi một cái quần khác.”
Tẩy Tuyết Quế ngượng ngùng nói: “Không cần mua mới, đổi cái khác là được.”
“Xin hỏi có kim khâu không?”
“Không có.” Phương Nghi Dương đi về phía phòng bếp, “Cậu biết sửa quần áo?”
“Biết chút chút.”
Phương Nghi Dương gật nhẹ đầu, “Cũng được, ngày mai tôi sẽ mua một ít đồ may vá về, ăn cơm trước đi.”
Tẩy Tuyết Quế nuốt nước miếng, kiềm chế hỏi: "Không cần làm việc vẫn có thể có cơm ăn sao?"
Cậu đi theo Phương Nghi Dương vào phòng bếp, lại hỏi: "Nhân tiện, tôi sẽ làm công việc gì? Chai nước dừa kia? Bao nhiêu tiền? Tôi phải làm bao lâu thì mới trả hết nợ?"
Những câu hỏi liên tiếp của cậu khiến Phương Nghi Dương bối rối, chai nước dừa lớn kia giá chỉ có mười ba tệ, bộ não của anh nảy số rất nhanh, nghĩ tới một hồi anh giữ cậu lại đây để làm gì, vẫn cần lấy một cái cớ thật khéo, nghĩ một hồi lại thấy không đúng, cậu ấy tin điều đó, cả hai đều là kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng nghĩ đến nữa, nói đến đây, anh lại cảm thấy tự tin hơn một chút, vừa muốn nói gì đó, Tẩy Tuyết Quế đã lên tiếng trước: “Tôi xem qua rồi, là mười ba.”
“Ừm.” Phương Nghi Dương ậm ừ một tiếng, không thể nào nói xạo được nữa rồi, chỉ có thể tìm cách kéo dài: “Chai của tôi đắt hơn, không phải đã nói rồi sao, không còn bán nữa, đó là chai cuối cùng trên đời, khoảng vài chục.”
Tẩy Tuyết Quế hỏi: “Mấy chục năm lận sao?”
Hắn cái này liên tiếp vấn đề nhưng làm Phương Nghi Dương chẳng lẽ, kia bình dừa nước cực lớn bình cũng mới mười ba khối, hắn đại não cấp tốc vận chuyển, một hồi nghĩ hắn giữ hắn lại tới làm gì, còn cần một cái như thế kéo lấy cớ, một hồi lại nghĩ không đúng, hắn tin a, hai người đều tám lạng nửa cân, ai cũng không đừng nghĩ nói ai, nghĩ đến đây, lực lượng đều nhiều một điểm, vừa muốn nói gì, Tẩy Tuyết Quế thăm dò mở miệng: “Tôi xem qua rồi, là mười ba.”
Phương Nghi Dương đổi giọng: “Cũng không có đắt như vậy, có lẻ cũng chỉ mười…”
“Thật xin lỗi.” Tẩy Tuyết Quế cúi đầu: “Tôi không biết đắt như thế, còn uống nhiều như vậy, nhưng mà anh yên tâm, tôi sẽ siêng năng làm việc.”
Hả?
Vậy là tin rồi.
Phương Nghi Dương hoang mang nhìn cậu, trăm mối không có cách giải, không phải, cậu ta đang giả vờ hồ đồ hay thật sự nghiêm túc? Tẩy Tuyết Quế khó hiểu nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Sao vậy?”
“Nhà của cậu ở đâu?” Phương Nghi Dương nói xong lại phất phất tay: “Quên đi, quên đi.”
Tẩy Tuyết Quế khẩn trương nói: “Tôi, tôi là người địa phương.”
Phương Nghi Dương nhìn chằm chằm vào cậu, người địa phương gì chứ, nói năng vụng về, không biết từ đâu đến, giống như một người nguyên thủy.
Chờ một chút, người nguyên thủy, có lẽ cậu ta thực sự đến từ vùng núi xa xôi nào đó, sau khi cân nhắc cẩn thận anh nói: “Ở chỗ cậu tính lương như thế nào?”
Tẩy Tuyết Quế có chút buồn bực, cúi đầu trầm tư một chút, lắc đầu: “Tôi không biết.”
Anh quay người, lấy từ trong túi ra một món đồ được bọc bằng giấy màu vàng, Phương Nghi Dương cụp mắt nhìn cậu, lấy ra từng tờ giấy đầu màu sắc giống như đang bóc hộp mù, cuối cùng để lộ ra hai tờ tiền màu xanh hai xu, một tờ màu đỏ năm xu, cùng mười mấy tờ một xu.
“Đây là một ngày lương.” Tẩy Tuyết Quế có chút bất an: “Anh cảm thấy như vậy được sao?”
Phương Nghi Dương nhất thời không có cơ hội lên tiếng, một lát sau, ánh mắt anh phức tạp lại khiếp sợ: “Cậu, cậu có phải là người trong nghề không? Còn chưa kết nối internet à?”
Tẩy Tuyết Quế mê hoặc nhíu mày, lắc đầu, Phương Nghi Dương phát hiện, Tẩy Tuyết Quế sẽ căn cứ theo giọng điệu và vẻ mặt của anh để gật đầu hoặc lắc đầu, hoặc là cậu đang giả vờ hiểu, chiêu này thật ra cũng có tác dụng, có thể tránh được rất nhiều phiền phức.
Tất cả những điều này đều có lý, chẳng trách cậu lại ăn mặc luộm thuộm như vậy, còn lộ ra vẻ mặt mới lạ với nhiều thứ, còn không biết giá cả, Phương Nghi Dương hoài nghi trong lòng cậu ta còn không có khái niệm về tiền bạc.
Anh một bên bưng nồi đất đi về phía bàn, một bên giả vờ vô ý hỏi: “Tiền công một ngày của mọi người là cả một cọc tiền?”
Tẩy Tuyết Quế vẫn im lặng, quan sát anh một lúc, nhẹ gật đầu.
Phương Nghi Dương cười một tiếng: “Vậy thì cậu sẽ phải làm việc rất lâu mới có thể trả được.”
Anh dọn xong chén đũa, ra hiệu cho Tẩy Tuyết Quế qua ngồi xuống, hỏi: “Cậu không cảm thấy kì lạ sao? Vì lý do gì mà làm cả một ngày công cũng không mua nổi một chai đồ uống.”
Tẩy Tuyết Quế nhíu mày: “Bởi vì... Đồ đạc của mọi người đều rất đắt tiền?”
“Của mọi người?” Phương Nghi Dương nhíu mày: “Không phải cậu nói cậu là người địa phương sao?”
Tẩy Tuyết Quế im lặng, vẻ mặt căng thẳng, giống như không biết nên trả lời thế nào nữa.
“Quên đi, cậu cứ đi làm trước, đợi đến lúc cậu trả hết nợ, cậu có thể ở lại chỗ này, ăn cơm, dù sao, tôi cũng tương đối dễ tính, chỉ là thêm một đôi đũa mà thôi, chúng ta cùng ăn.”
Tẩy Tuyết Quế mắt sáng rực lên, ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng nói vì hưng phấn trở nên có chút mềm mại: “Cảm ơn anh!”
Bị người ta bán còn giúp người ta kiếm tiền.
Phương Nhất Dương lương tâm cắn rứt, nhưng sau khi nhìn thấy cậu nhìn chằm chằm vào bát canh gà nuốt nước bọt, anh lại nghĩ tới việc anh đã cung cấp chỗ ở và đồ ăn cho cậu, cũng không tính là lừa dối cậu, bằng không cậu còn có thể đi đâu đây?
Nghĩ xong, anh đứng lên, cầm bát đũa múc cho cậu một bát canh cùng rất nhiều thịt gà, khẽ mỉm cười: “Ăn đi.”
“Ăn no rồi siêng năng làm việc.”