Sống lâu mới thấy, phòng của anh vậy mà lại có mèo, anh đã nghĩ đến chuyện nuôi mèo từ lâu, giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, nhặt được một con trên đường đem về nhà, nhưng với cái thể chất xúi quẩy của anh, đi đến đâu cũng không nhìn thấy con mèo nào, ngồi xổm hết mười ngày nửa tháng ở bụi cỏ cũng chẳng nhìn thấy một con, lâu dần anh cũng dần từ bỏ ý định, không ngờ hôm nay lại có một con mèo tự chạy vào nhà anh.
Cậu cần thận quan sát biểu cảm thay đổi liên tục trên khuôn mặt của Phương Nghi Dương, ngập ngừng nói tiếp: “Con mèo rất dữ, trên mặt còn có đốm, nó cứ nhảy tới nhảy lui, còn phá đồ đạc của anh, nên tôi mới đuổi nó đi.”
Phương Nghi Dương rất đau lòng, mèo hoa, còn hoạt bát, anh rất muốn nuôi nó.
Anh nặng nề thở dài, không thành tiếng, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy thanh trúc mỏng mở cửa sổ ra chuẩn bị nhảy xuống, Phương Nghi Dương ngăn lại: “Cậu làm cái gì vậy, có cửa sao không đi mà cứ dùng cửa sổ thế?”
Thanh trúc mỏng nhìn anh mất mấy giây, sau đó gật đầu, luống cuống chạy ra phía cửa, Phương Nghi Dương nhìn theo bước chân của cậu, phát hiện phía sau quần thủng một lỗ lớn, gót chân còn đang chảy máu.
Sau vài phút, Phương Nghi Dương người đã dán băng cá nhân vào chân và vá lại vết thủng ở quần vô cùng hài lòng, thanh trúc mỏng hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào miếng băng gạc trên mu bàn chân, đụng tới đụng lui.
Phương Nghi Dương hỏi: “Bỏ nhà ra đi à?”
Thanh trúc mỏng ngẩng đầu nhìn anh: “Trốn đi.”
“Cũng đúng, nhìn bộ dạng của cậu, vẻ ngoài trông cũng không tệ, không thể nào bị bỏ rơi được, nếu đã nuôi nấng một đứa trẻ lớn đến như vậy, dù sao cũng sẽ không nỡ vứt bỏ nó.”
Thanh trúc mỏng đáp: “Vứt bỏ?”
“Không phải vứt bỏ? Vẫn bị vứt bỏ?” Phương Nghi Dương suy nghĩ một chút: “Cậu có phải người địa phương không, nghe giọng cậu nói chuyện không giống lắm, chắc là không phải.”
“Không phải.”
“Nhất định không phải, tiếng phổ thông của cậu, trong triệu người mới tìm được một người.”
Khuôn mặt của thanh trúc mỏng trong nháy mắt đỏ lên, không nói thêm gì, Phương Nghi Dương nhìn thoáng qua: "Người nhà của cậu ở đâu? Họ không còn ở đây nữa đúng không?"
Nghe được câu này, trong mắt của thanh trúc mỏng hiện lên một tia mê hoặc, dưới ánh mắt của anh nhẹ nhàng gật đầu: “Không ở đây nữa.”
“Vậy cậu tính toán đến đâu rồi?”
Thanh trúc mỏng nhìn anh chằm chằm, chậm rãi lặp lại: “Đi đâu?”
Anh lắc đầu.
Phương Nghi Dương trầm tư nhìn cậu: “Cậu chỉ biết lặp lại lời người khác nói thôi à? Đừng có sẽ không?”
Thanh trúc mỏng do dự mấy giây, quyết đoán nói: “Sẽ không.”
Phát hiện được quy luật Phương Nghi Dương bật cười ha ha vài tiếng, sau đó ngừng cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cậu như thế này không được, không biết nói chuyện, trên người cũng không có tiền, bộ này đã nhiều ngày không thay đều bẩn hết rồi, người như cậu ra ngoài, dễ bị người ta đánh lắm.”
Cậu run rẩy, buồn bực nói: “Vì sao lại đánh tôi?”
Phương Nghi Dương chống cằm nhìn cậu: “Còn có lý do gì, do trông cậu dễ bắt nạt thôi, tôi sẽ không bắt nạt cậu, nhưng cậu uống trộm nước dừa của tôi, cũng không thể cứ như vậy mà đi.”
Anh cầm lấy chai nước dừa nói: “Cậu có biết không đây là chai nước dừa cuối cùng trong siêu thị, chai nước dừa số 18 cuối cùng trên thế giới, rất có ý nghĩa, vậy mà lại bị cậu uống mất, cậu nói xem nên làm sao?”
“Làm sao bây giờ?” Thanh trúc mỏng bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, Phương Nghi Dương kinh ngạc khi phát hiện cậu có thể nghe hiểu được tiếng người, nhưng cũng giống một cỗ máy mang hình dạng con người, thường xuyên lặp lại những từ cuối cùng trong câu.
“Tôi có thể bồi anh.”
“Cái gì tôi?” Cậu ta nói chuyện phát âm rất kỳ quái, Phương Nghi Dương thường xuyên không thể phân biệt rõ ràng, anh không thể nghe rõ mỗi khi cậu nói những câu dài.
“Không biết.” Thanh trúc mỏng rụt cổ lại giữa hai bả vai, thấy chết không sợ cúi thấp đầu nói: “Hay là anh đánh tôi đi.”
Câu này có thể nghe hiểu, Phương Nghi Dương đứng dậy, ung dung chậm rãi nói: “Không đánh.”
Thanh trúc mỏng luống cuống hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ.”
Rốt cuộc phải bị đánh bao nhiêu lần cậu ta mới cảm thấy chỉ cần bị đánh một trận là có thể giải quyết được vấn đề?
Phương Nghi Dương vẫn lặp lại như cũ: “Không đánh.”
“Cậu cứ ở lại trước, từ từ trả nợ cho nửa chai nước dừa đi.”
“Cái gì…?” Cậu ngẩng đầu lên với vẻ mặt không thể tin được, Phương Nghi Dương cũng nhận ra mắt cậu đã đỏ hoe vì sợ hãi.
Anh hơi mất tự nhiên quay đầu đi, giọng kiên quyết nói: “Cậu còn thiếu tôi một con mèo, nếu không phải do cậu đuổi con mèo đi, thì bây giờ tôi đã có một con mèo rồi.”
“Cho nên, chờ đến khi tôi có mèo, cậu hãy ở lại đây, cho đến khi trả sạch nợ rồi hẳn đi.”