Ai Hút Máu Của Tôi - H

Chương 1.2: Nợ (2)

Trước Sau

break

 

Nhìn thấy đối phương vẫn luôn im lặng, Phương Nghi Dương thở dài, thương cảm nói: “Mặc dù nửa chai nước dừa là tôi uống trước, nhưng tôi cũng không phải là loại người không nói lý lẻ, cậu nói với tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ cho cậu, cần gì phải lén lút như vậy?”

 

“Nhìn cậu như thế này…”

 

Phương Nghi Dương không nhìn thì không biết, vừa nhìn thấy thì đã giật mình, lúc nãy không chú ý, bây giờ mới phát hiện tên trộm này ăn mặc rất luộm thuộm, cậu ấy mặc một chiếc áo phông và quần dài không vừa người, cổ áo bị rách một mảng lớn, những vùng da lớn bị lộ ra, nếu như nó rách nhiều thêm chút nữa thì có thể mặc nó như một cái áo len hở cổ.

 

Đôi dép được đan bằng mây, đã mục nát một nửa, cậu còn mang theo chiếc túi đeo chéo đeo lệch một bên vai, hình như không có gì nhiều trong đó, treo lủng lẳng ở một bên.

 

Tên trộm nhận ra đang bị anh quan sát nên cẩn thận cầm lấy chiếc túi giấu nó đi, sau khi vùng vẫy mấy lần, cậu chỉ có thể nằm xuống, mặc dù ăn mặc luộm thuộm nhưng mặt, tay chân của tên trộm vẫn sạch sẽ, lẽ ra anh phải chú ý đến sự sạch sẽ này, điều duy nhất khiến Phương Nghi Dương cảm thấy khó chịu là mu bàn chân của anh tróc một mảng da lớn, bên trong ngón chân cũng bị tụ máu, rõ ràng là đã bị đụng ở đâu đó rồi không được xử lý kịp thời.

 

Phương Nghi Dương vừa đưa tay, trong lòng có ý tốt muốn giúp cậu ta đứng dậy, nhưng người trước mặt lại sợ hãi ôm đầu, nói chuyện không lưu loát, giọng nói cũng không rõ thuộc vùng nào, gấp rút cầu xin tha thứ: “Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi.”

 

“Tôi không cố ý.”

 

Thoạt nhìn là do bị đánh thành quen mới có hành động vô thức này, Phương Nghi Dương nhìn cậu ấy, không hiểu tại sao trong lòng cảm giác không thoải mái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, lông mày đậm đôi mắt to tròn, mặc dù đôi môi có chút khô nứt, nhưng màu sắc lại rất đẹp, trông có vẻ rất ngoan ngoãn, tại sao ngày ngày ở bên ngoài lại bị người ta đánh?

 

Hơn nữa, bộ ấm trà trên bàn đáng giá tới hai trăm tệ, cái ấm nước cũng hơn mười, so với nước dừa đều quý hơn, sao cậu ta lại không biết trộm lấy một ít.

 

“Này.” Phương Nghi Dương thở dài: “Cậu đã làm gì đâu, tôi cũng không phải là loại người đó, chẳng phải chỉ uống có nửa chai nước dừa thôi sao, cũng không đến mức tôi phải đánh cậu.”

 

Cậu run rẩy một lúc lâu, thấy Phương Nghi Dương không đánh mình, mới chậm rãi bỏ tay xuống, khó tin nhìn anh: “Anh sẽ không đánh tôi sao?”

 

Phương Nghi Dương đứng thẳng người lên: “Tôi đánh cậu làm gì, cậu gầy như đứa trẻ vậy, không đánh, đánh cũng đau tay, chẳng phải việc tốt gì.”

 

Cậu thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt tràn ngập sự biết ơn nhìn về phía anh cùng với cảm giác tò mò, lại nằm thêm một lúc, sau đó mới vịn mép giường ngồi dậy, cẩn thận từng chút nói: “Bởi vì có mèo lẻn vào nhà, tôi giúp anh đuổi nó đi rồi, tôi đã rất lâu không ăn gì, cho nên, mới uống trộm đồ của anh?”

 

Cậu suy nghĩ một lúc, nói thêm: “Nước dừa.”

 

Nghe giọng nói không giống người địa phương, tiếng phổ thông cũng không quá tốt, giống như vừa mới học, đến quả [zǐ] và nước ép [zhī] cũng không phân biệt được, Phương Nghi Dương nhìn chằm chằm vào mặt cậu, ngơ ngác một lúc, ậm ừ hai tiếng, mới kịp phản ứng lại: “Cậu mới nói gì vậy?”

 

“Nước dừa.” Cậu lặp lại thêm lần nữa.

 

“Không phải, câu trước đó nữa.”

 

Cậu ngoan ngoãn lặp lại: “Có mèo nhỏ.”

 

“Dừng.”

 

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc