“Vận may tuần này, xin hãy chú ý đến việc giao tiếp, sẽ tức giận cáu gắt, có hao tổn tài sản ngoài ý muốn.”
Phương Nghi Dương đem theo nửa con gà lên lầu, đang xem điện thoại thì nhìn thấy nội dung phổ biến ngẫu nhiên được đẩy lên, cái này được gọi là thông điệp chòm sao đã nổi lên từ lâu, nhưng anh lại cảm thấy nó không chính xác lắm.
Ít nhất đối với anh, chỉ trong một câu mà đã có đến ba điểm không chính xác.
Đầu tiên, anh sống một mình, không có bạn bè, còn là trẻ mồ côi, cũng không có mối quan hệ xã giao phiền phức nào, thứ hai tức giận cáu gắt, anh ăn uống thanh đạm, ít khi ăn đồ cay, thỉnh thoảng còn thêm táo đỏ và kỷ tử vào cốc nước, có thể nói sức khỏe rất tốt, cuối cùng là hao tổn tài sản, trừ đi chi phí sinh hoạt hàng ngày, anh nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được có thể tiêu tiền vào đâu với cuộc sống rách nát này, cái từ hao tổn này chẳng khác nào đang làm nhục số dư tài khoản ít ỏi của anh.
Sau khi mở cửa, phòng khách vẫn giống như lúc anh ra ngoài, trên bàn có một chai nước dừa, máy giặt bên ngoài ban công cũng vừa giặt quần áo xong, Phương Nghi Dương thả con gà xuống bàn, dự định đi phơi quần áo.
Đi ngang qua bàn, thoáng nhìn chai nước dừa, tối qua vừa mua mà anh chỉ mới uống một nửa, anh còn định hôm nay uống nốt, vừa định mở cửa ban công, một ngọn gió thổi qua, chai nước dừa trên bàn lắc lư hai cái, ngã xuống mặt bàn lăn thêm hai vòng rồi rơi xuống đất.
Phương Nghi Dương liếc mắt nhìn, không quan tâm, ngân nga một bài hát rồi đi phơi quần áo, lúc đóng cửa sổ mới cảm thấy có gì đó không đúng, ngồi xổm trên mặt đất nhặt cái bình lên, nhìn trái nhìn phải một hồi, mới phát hiện.
Đêm qua chỉ mới uống có một nửa.
Nửa còn lại của anh đâu?
Không chỉ như vậy, khi anh nhìn lại, hai cái ly pha lê trên bàn bây giờ cũng chỉ còn có một cái.
Phản ứng đầu tiên anh cho rằng có trộm đột nhập, anh cũng không biết được tên trộm có phải vẫn còn ở trong nhà hay không, anh cẩn thận cất cái chai đi, nhìn xung quanh căn nhà, để chắc chắn không còn mất thêm gì khác, đồ đạc trong nhà cũng không nhiều, mọi thứ đều được mua theo cặp, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết có mất gì hay không.
Chỉ thiếu một cái ly cùng nửa chai nước dừa, không thể nào có người đi ngang qua nhà anh cảm thấy khát nước rồi uống mất phần nước dừa còn lại, Phương Nghi Dương rất thích cái ly đó, anh đã bỏ ra một khoản tiền để tranh mua, bây giờ đi mua lại cũng không có cái giá này.
Vừa mới đặt cái chai xuống, anh lại nghe thấy từ phòng ngủ truyền đến tiếng lạch cạch, anh nhanh chóng cầm lại cái chai, một cước đá tung cửa phòng ngủ.
Tên trộm đang mở cửa sổ phòng ngủ của anh, giống như không nghĩ đến việc bản thân sẽ bị bắt gặp, lập tức dừng lại, giống như gặp bug trong trò chơi, qua mấy giây, nhoài người ra ngoài muốn nhảy xuống, Phương Nghi Dương giật mình, vội chạy tới phía sau lưng cậu, ôm lấy eo người ta kéo về, bởi vì lực kéo quá mạnh, lại đứng không vững, anh lảo đảo vài bước, hai người ôm nhau té xuống sàn nhà, lưng bị đập đau đến mức mắt nổ đom đóm, sau khi anh kịp phản ứng lại nghĩ đến tên trộm này muốn chết thì cứ chết, bản thân lại tự nhiên lại dính vào làm gì?
Tình trạng của tên trộm cũng không khá hơn là bao, mặt mày tái nhợt nằm trên sàn nhà, chỉ trong chốc lát hốc mắt đỏ lên, chắc là cũng đau lắm.
Phương Nghi Dương ngồi dậy: “Cậu nhảy cửa sổ làm gì, tôi biết cậu trộm đồ, nhưng cậu cứ đi cửa chính đi có được không, từ lầu hay nhảy xuống cũng có thể chết người OK? Nếu cậu chết, cảnh sát bắt tôi lại, vậy thì tôi thiệt thòi to rồi.”
Không cần thiết phải mạo hiểm mạng sống vì nửa chai nước dừa.