Cô đang kể chuyện của mình, mà anh thì hình như cũng đang nghĩ đến chuyện của anh.
Bó hoa này vốn không phải chuẩn bị cho anh nhưng qua giọng điệu của Quý Hoài Chu, hình như anh lại muốn giữ nó.
"Nếu cậu không ngại, hay là tặng cậu luôn nhé?"
Hứa Kỳ Đường quan sát vẻ mặt của Quý Hoài Chu, thăm dò hỏi.
Cô vừa dứt lời, Quý Hoài Chu cúi mắt nhìn bó hoa trong tay, rồi lặng lẽ ôm nó vào lòng.
Sau khi đặt bó hoa vào trong ngực, anh khẽ nâng mí mắt, nhìn cô rồi nói một tiếng: "Cảm ơn."
Nếu có người cần nói cảm ơn thì chắc chắn không phải là Quý Hoài Chu.
Hứa Kỳ Đường bị cậu ngước mắt nhìn, tim cô bỗng dưng đập nhanh vài nhịp.
Không phải rung động, mà chỉ đơn thuần là vì... anh quá đẹp trai.
Bầu không khí trong thang máy bỗng trở nên yên lặng.
Hứa Kỳ Đường cúi đầu suy nghĩ, cảm thấy một tiếng "cảm ơn" cùng với một bó hoa chưa tặng đi không đủ để thể hiện sự biết ơn của mình.
Nhưng cụ thể nên cảm ơn thế nào, cô cũng không nghĩ ra.
"Cậu đến Hải Thành để du lịch à?"
Sau một lúc im lặng, Hứa Kỳ Đường lên tiếng hỏi.
Cô vừa dứt lời, Quý Hoài Chu lại khẽ ngước mắt nhìn cô, đáp:
"Ừm."
"Vậy cậu có cần hướng dẫn viên không?"
Hứa Kỳ Đường nói.
"Tôi có thể đặt giúp cậu một người trên app, phí hướng dẫn tôi trả!"
Quý Hoài Chu: "..."
Trong tình huống thế này, bình thường người ta sẽ chủ động nói "Để tôi làm hướng dẫn viên cho cậu" chứ?
Vậy mà cô lại muốn lên app đặt hộ anh một người?
Quý Hoài Chu nhìn Hứa Kỳ Đường, trầm mặc một lúc rồi nói: "Không cần."
"Ồ."
Hứa Kỳ Đường gật đầu, "Ồ" một tiếng.
Hai người nói chuyện với nhau một lúc thì thang máy cũng đến tầng mà Quý Hoài Chu đang ở.
Cửa thang máy mở ra, Hứa Kỳ Đường theo anh bước ra ngoài.
Cô không có thẻ phòng khách sạn nên không thể tự mình quẹt thẻ thang máy lên tầng này, chỉ có thể đi theo Quý Hoài Chu.
Mà khi đã đến đây, chắc chắn cô cũng không thể đi theo anh vào phòng, vì thế hai người đến lúc phải tạm biệt rồi.
Dù chỉ tình cờ gặp gỡ nhưng Hứa Kỳ Đường cảm thấy Quý Hoài Chu là một người rất tốt. Nếu anh sống ở đây, cô thật sự muốn làm bạn với anh.
Nhưng anh là người từ nơi khác đến, chỉ đến Hải Thành du lịch, không biết khi nào sẽ rời đi.
Sự tiếp xúc giữa hai người e rằng cũng chỉ giới hạn trong hôm nay, chỉ dừng lại ở khoảnh khắc vừa rồi và hiện tại.
Hứa Kỳ Đường có chút tiếc nuối.
Cô đứng ở cửa thang máy, vẫy tay chào tạm biệt Quý Hoài Chu:
"Tôi không làm phiền nữa đâu, cậu nghỉ ngơi đi nhé."
Hứa Kỳ Đường là một người có chừng mực.
Hôm nay cô đã làm phiền Quý Hoài Chu rất nhiều, tất nhiên không thể mặt dày mà theo anh về phòng.
Như thế không hay lắm.
Trước sự tinh tế của cô, Quý Hoài Chu cũng không nói gì nhiều.
Sau khi cô dứt lời, anh chỉ khẽ gật đầu, rồi xoay người đi về phía phòng của mình.
Nhưng Quý Hoài Chu vừa đi được vài bước, phía sau bỗng có tiếng gọi: "Này."
Anh dừng chân, quay đầu nhìn lại.
"Cậu tên gì vậy?" Hứa Kỳ Đường hỏi.
Từ lúc gặp mặt đến bây giờ, chỉ có bạn cùng lớp gọi tên cô, nên anh đã nghe thấy và gọi theo. Nhưng cô thì chưa biết tên anh.
Quý Hoài Chu đứng trong hành lang, nhìn Hứa Kỳ Đường đứng trước thang máy, không biết cô đột nhiên hỏi tên mình làm gì.
Nhưng sau một thoáng trầm mặc, anh vẫn trả lời.
"Quý Hoài Chu."
Sau khi Quý Hoài Chu nói xong, Hứa Kỳ Đường "ồ" một tiếng, mỉm cười với anh.
Hứa Kỳ Đường rõ ràng không còn chuyện gì khác, Quý Hoài Chu cũng không tiếp tục nán lại.
Anh khẽ gật đầu với cô rồi quay người, tiếp tục đi về phía phòng của mình.
Khách sạn này không nhỏ nhưng phòng của Quý Hoài Chu lại nằm ở cuối hành lang.
Anh đi đến trước cửa phòng, lấy thẻ quẹt mở cửa.
Lúc này là bốn giờ chiều, ánh mặt trời dần trở nên dịu nhẹ hơn nhưng vẫn rất rực rỡ.
Sau khi bước vào phòng, Quý Hoài Chu đặt bó Mãn Thiên Tinh sang một bên.
Tấm giấy kính bọc bên ngoài bó hoa cọ vào mặt đá cẩm thạch, phát ra âm thanh sột soạt. Quý Hoài Chu quay đầu liếc nhìn bó hoa một chút sau đó cởi áo, đi vào phòng tắm.
Mùa hè việc tắm rửa cũng nhanh chóng hơn.
Chỉ vài phút sau, Quý Hoài Chu đã bước ra từ phòng tắm.
Thời tiết quá nóng, anh cũng không có ý định ra ngoài. Dù sao anh đến đây cũng không phải để du lịch.
Sau khi tắm rửa và thay quần áo xong, anh vừa lau tóc vừa đi về phía phòng ngủ.
Nhưng chưa kịp đến cửa, chuông cửa đột nhiên vang lên.