Quý Hoài Chu nói một câu như vậy, không chỉ Hứa Kỳ Đường mà cả đám bạn học của cô cũng ngây ra.
Không biết là vô tình hay cố ý, lời nói của Quý Hoài Chu mang theo ý tứ mập mờ thậm chí có vài người còn lặng lẽ quan sát hai người họ, ánh mắt qua lại giữa Hứa Kỳ Đường và anh.
Trong đám bạn học, người phản ứng đầu tiên là lớp trưởng lớp của Hứa Kỳ Đường.
Nghe xong, cô ấy cười nói với Quý Hoài Chu: "Ê, hay là cậu đi chơi chung với bọn tôi đi? Chúng tôi vừa hát xong, kế tiếp định đi khu trò chơi điện tử."
Hôm nay là lần đầu tiên tụi cô tụ tập sau kỳ thi đại học.
Buổi gặp mặt bắt đầu từ trưa trước tiên là ăn uống, sau đó đi hát karaoke xong rồi đi khu trò chơi điện tử đến tối thì ra phố ẩm thực uống rượu ăn xiên nướng, lịch trình kín mít từ sáng đến tối.
Mục đích chính hôm nay vốn chỉ là họp lớp, việc tình cờ chứng kiến màn tỏ tình và lập tức có bạn trai của Hứa Kỳ Đường hoàn toàn nằm ngoài dự tính.
Nhưng sự thật là bọn họ rất tò mò về bạn trai của cô nên ai cũng hy vọng Quý Hoài Chu có thể đi cùng.
Lớp trưởng mời Quý Hoài Chu một câu nhưng sau khi nghe xong, anh không lập tức trả lời mà nhìn sang Hứa Kỳ Đường.
Lúc này Hứa Kỳ Đường đã hoàn hồn lại sau màn kịch lúc nãy nhưng sắc mặt cô lập tức thay đổi.
Tuyệt đối không thể để Quý Hoài Chu đi cùng bọn họ đến khu trò chơi điện tử được.
Vừa rồi Doãn Đông Tuyết chỉ tiện miệng hỏi vài câu, cô đã suýt bại lộ nếu để anh đi chung, chắc chắn chẳng mấy chốc sẽ bị lật tẩy mất!
Hứa Kỳ Đường vừa định mở miệng từ chối thì Quý Hoài Chu đã lên tiếng trước.
Anh thu lại ánh mắt đặt trên người cô, nhìn sang lớp trưởng, bình tĩnh nói: "Không cần đâu. Hôm nay tôi mới đến đây vẫn còn hơi mệt muốn về khách sạn nghỉ ngơi một lát, không đi cùng mọi người được rồi."
Nói xong Quý Hoài Chu quay sang Hứa Kỳ Đường: "Cậu đi cùng tôi đi."
Ý định của Hứa Kỳ Đường còn chưa kịp nói ra đã bị Quý Hoài Chu ba câu quyết định luôn.
Lần này cô không ngơ ra nữa mà thuận theo gật đầu: "Được thôi. Về phòng cậu đi."
Cứ như vậy hai người họ quyết định xong kế hoạch tiếp theo.
Đám bạn học thấy vậy cũng không ép nữa dù ánh mắt vẫn không giấu nổi tò mò mà dừng trên người cả hai.
Trong lúc bọn họ còn quan sát Quý Hoài Chu đã nhìn Hứa Kỳ Đường, thấp giọng nói: "Đi thôi."
Hứa Kỳ Đường theo anh lên thang máy.
Tòa nhà thương mại này nằm ở khu trung tâm sầm uất của Hải Thành, gần khu tài chính xung quanh cũng có không ít khách sạn.
Khách sạn mà Quý Hoài Chu đang ở thuộc loại cao cấp thậm chí thang máy cũng là thang máy quan sát toàn cảnh.
Hai người đứng chờ bên cạnh thang máy một lát rất nhanh sau đó cửa thang máy mở ra.
Quý Hoài Chu bước vào trước Hứa Kỳ Đường cũng theo vào.
Sau khi vào trong, Quý Hoài Chu quẹt thẻ phòng khách sạn, cửa thang máy lập tức đóng lại đưa họ đi lên tầng trên.
Cánh cửa vừa đóng lại, những ánh mắt dò xét của đám bạn học bên ngoài cũng hoàn toàn bị chặn bên ngoài.
Trong thang máy giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hứa Kỳ Đường vốn vẫn đang căng thẳng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thở xong cô lập tức quỳ xuống liên tục xin lỗi Quý Hoài Chu.
"Xin lỗi nhé! Thật sự xin lỗi cậu! Lúc đó tình huống quá gấp gáp, tôi hết cách mới đột ngột tỏ tình với cậu còn bắt cậu phối hợp diễn kịch với tôi nữa. Thật sự xin lỗi mà cũng cảm ơn cậu nữa!"
Sau khi trong thang máy chỉ còn lại cô và Quý Hoài Chu không chỉ tinh thần mà ngay cả cơ thể của Hứa Kỳ Đường cũng thả lỏng.
Cô tựa lưng vào vách kính của thang máy, nhìn Quý Hoài Chu rồi lên tiếng xin lỗi.
Đồng thời, cô cũng không quên giải thích lý do vì sao ban nãy lại tỏ tình với anh.
Cô có thích một cậu bạn cùng lớp. Hôm nay bốc thăm chơi trò thử thách, phải tỏ tình với anh ta.
Nhưng lúc cô đi mua bó Mãn Thiên Tinh, anh ta đã thành đôi với một cô bạn khác trong lớp rồi.
Hai người họ đã là người yêu của nhau nếu cô cứ tỏ tình thì sẽ khiến họ khó xử.
Nhưng lúc đó tình huống quá cấp bách, cô cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn thế nên mới đưa thẳng bó hoa cho anh.
Nói đến đây, Hứa Kỳ Đường đầy cảm kích, cô nhìn Quý Hoài Chu, chân thành nói: "May mà cậu không vạch trần tôi, nếu không tôi thật sự không biết phải kết thúc thế nào nữa."
Khi đó cô chỉ mải lo đối phó với tình huống trước mắt, hoàn toàn không nghĩ rằng hành động của mình sẽ tạo ra một tình huống rắc rối mới.
Cô may mắn gặp được một người chịu phối hợp diễn chung.
Nếu không may mà người ta hỏi lại một câu "Cậu là ai?", e rằng còn xấu hổ hơn cả việc trực tiếp tỏ tình với Tần Giản.
Tới giờ phút này, Hứa Kỳ Đường đã không còn buồn vì thất bại khi tỏ tình nữa.
Giờ đây, trong đầu cô toàn là những chuyện vừa xảy ra hôm nay, cùng với sự biết ơn dành cho Quý Hoài Chu và suy nghĩ về cách cảm ơn anh.
Khi cô thao thao bất tuyệt kể lại đầu đuôi mọi chuyện, Quý Hoài Chu chẳng nói gì nhiều.
Anh chỉ cúi đầu nhìn bó Mãn Thiên Tinh trong tay rồi hỏi cô: "Có cần lấy lại không?"
Quý Hoài Chu vừa nói xong, Hứa Kỳ Đường: "..."