Một mặt họ ghen tị vì Hứa Kỳ Đường có quen một người đẹp trai đến vậy.
Mặt khác họ cảm thấy cô quá tự tin, lại dám tỏ tình với một người hoàn toàn không thuộc thế giới của mình - chắc chắn sẽ bị từ chối thẳng thừng.
Hứa Kỳ Đường cũng không nghĩ mình sẽ được đồng ý.
Cô thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ người bên cạnh trông như thế nào.
Dù đối phương có là một người bình thường, bị cô tỏ tình đột ngột như vậy chắc chắn cũng sẽ hoảng sợ mà từ chối ngay lập tức.
Nhưng rõ ràng, người cô chọn bừa lần này không hề "bình thường".
Bởi vì sau khi cô nói ra câu tỏ tình, trong lúc cô đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối, đối phương lại thản nhiên hỏi một câu: "Vậy cậu có muốn làm bạn gái tôi không?"
Anh vừa dứt lời, Hứa Kỳ Đường lập tức quay đầu nhìn anh.
Khi Hứa Kỳ Đường quay đầu nhìn người bên cạnh, cô không ngờ đối phương lại là một chàng trai đẹp trai đến vậy.
Chỉ vì câu trả lời của anh quá ngoài dự liệu, khiến cô tạm thời thoát khỏi nỗi đau thất bại khi tỏ tình.
Trong khoảnh khắc đó, cô còn cảm thấy giọng nói của anh thật dễ nghe.
Khi cô quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên trước mặt đang ôm bó hoa Mãn Thiên Tinh và hỏi cô có muốn làm bạn gái anh không, đôi mắt cô như có một trận động đất, nghiền nát tất cả những đau lòng và buồn bã của cô.
Hứa Kỳ Đường nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, thời gian đơ máy còn lâu hơn cả lúc biết tin Tần Giản và Doãn Đông Tuyết ở bên nhau.
Thậm chí, cô còn vô thức "a" một tiếng đầy khó tin.
Sau khi "a" xong, cô chợt bừng tỉnh và nói: "Được thôi."
"Đương nhiên là được."
"Nếu chúng ta thích nhau, vậy chẳng phải nên là một cặp sao?"
Hứa Kỳ Đường nhanh chóng trả lời câu hỏi của thiếu niên, trả lời xong cô cười gượng hai tiếng sau đó lén liếc mắt nhìn đám bạn học phía bên kia.
Nhưng sợ bị phát hiện, cô nhanh chóng thu lại ánh mắt rồi lại nhìn thiếu niên bên cạnh nở một nụ cười dịu dàng nhưng đầy gượng gạo.
Cứ như vậy, hai người họ kỳ lạ mà gượng gạo nhưng vẫn làm theo đúng trình tự.
Sau khi hoàn thành "thủ tục" đám bạn học vốn đang sững sờ vì màn kịch tính này cũng hoàn hồn trở lại.
Bọn họ trước tiên nhìn Hứa Kỳ Đường với ánh mắt không thể tin nổi, sau đó lại nhìn thiếu niên đứng bên cạnh cô.
Toàn thân hai người họ đều viết rõ ràng hai chữ "không quen".
Nhưng vừa rồi một người tỏ tình, một người nhận lời làm bạn gái thế là thành đôi luôn.
Dù thế nào đi nữa bây giờ họ đã là một cặp.
Nghĩ đến đây đám bạn học lại sững sờ vài giây.
"Hứa Kỳ Đường, cậu ấy là học sinh trường mình à? Sao chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến vậy?"
Khi tất cả mọi người còn đang đơ người, Doãn Đông Tuyết - người đứng bên cạnh Tần Giản - đột nhiên mỉm cười hỏi Hứa Kỳ Đường.
Cô ta vừa hỏi xong, cô bạn thân bên cạnh liền tiếp lời.
"Đúng rồi đó. Cậu ấy không phải học sinh trường mình đúng không? Nếu không thì với khuôn mặt đẹp trai thế này, tụi mình không thể nào không biết được. Hứa Kỳ Đường, cậu quen anh chàng đẹp trai này thế nào vậy?"
Hết câu này đến câu khác được ném ra, sau khi hỏi xong Doãn Đông Tuyết và bạn cô ta đồng loạt nhìn về phía Hứa Kỳ Đường.
Trong ánh mắt của cả hai tràn đầy sự dò xét, như thể đã chắc chắn rằng cô và thiếu niên này không có bất kỳ quan hệ gì và chỉ chờ bóc trần lời nói dối của cô ngay tại chỗ.
Mà quả thực lời nói dối của Hứa Kỳ Đường dễ bị lật tẩy đến mức không thể dễ hơn.
Dù vừa rồi thiếu niên này có rộng lượng diễn chung với cô một màn kịch thì diễn cũng chỉ là diễn.
Đối mặt với câu hỏi đơn giản như vậy, cô lập tức bị hỏi đến á khẩu.
Cô phải nói thế nào về anh đây?
Chính bản thân cô còn lần đầu tiên gặp anh mà.
Hứa Kỳ Đường nhìn mà toát mồ hôi hột.
"Tôi không phải người thành phố này."
Ngay khi cô sắp đổ mồ hôi đến mức làm ướt áo, thiếu niên bên cạnh lại cực kỳ bình tĩnh và tự nhiên.
Giống như cậu thật sự có mối quan hệ tình cảm với cô nên tất nhiên cũng đã quen biết nhau từ lâu.
"Lần trước tham gia trại hè thì quen nhau. Sau đó chỉ liên lạc qua mạng. Lần này tôi đến đây chơi nên đã liên hệ với cô ấy. Tôi đang ở khách sạn này nên khi cô ấy mua hoa xong đã mang thẳng đến đây."
Quý Hoài Chu cầm bó hoa Mãn Thiên Tinh thản nhiên nói với đám bạn học của Hứa Kỳ Đường về mối quan hệ không hề tồn tại giữa hai người.
Hiển nhiên cậu thiếu niên này là một bậc thầy nói dối.
Nghe xong lời anh nói, ngay cả Hứa Kỳ Đường cũng phải suy nghĩ lại xem có phải mình từng gặp anh trong trại hè hay không.
Gặp cái quỷ gì chứ?
Cô còn không biết anh tên gì cơ mà.
"Hứa Kỳ Đường."
Khi cô còn đang bối rối trong mớ hỗn độn này, thiếu niên bên cạnh bỗng nhiên gọi tên cô.
Bị gọi như vậy, Hứa Kỳ Đường lập tức hoàn hồn, quay đầu nhìn anh.
"Hả?"
Quý Hoài Chu đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn cô gái trước mặt.
Có lẽ vì tình huống phát triển ngoài sức tưởng tượng, cảm xúc trong mắt cô bây giờ đều bị sự mơ hồ thay thế giống như cam chịu để anh dắt mũi dẫn đi.
Cô không thuộc kiểu đẹp phổ thông.
Làn da màu lúa mạch, đôi mắt phượng hơi xếch, đường chân mày và sống mũi cao thẳng, đường nét ngũ quan sắc sảo, toát lên chút vẻ mạnh mẽ.
Cùng với đường nét thon dài của khuôn mặt, chiều cao của cô cũng không thấp, nhìn qua ít nhất cũng phải một mét bảy.
Khung xương cô không nhỏ nhắn, thậm chí có phần lớn nhưng chính điều đó lại khiến vóc dáng cô trông cao ráo và có lực.
Sau khi Quý Hoài Chu gọi tên cô, cô liền đứng đó chờ đợi câu tiếp theo.
Quý Hoài Chu đứng tại chỗ, đối diện với đôi mắt hơi nhạt màu của cô.
Sau khi nhìn nhau một lúc, Quý Hoài Chu chậm rãi nói: "Cậu muốn tiếp tục chơi với bạn học, hay theo tôi về phòng?"
Anh nói xong, Hứa Kỳ Đường: "…"