Giờ này có người nhấn chuông, có lẽ là dịch vụ phòng.
Quý Hoài Chu không nghĩ ngợi gì, trực tiếp ra mở cửa.
Cửa vừa mở, bên ngoài là một nhân viên giao hoa, trong lòng ôm một bó hoa lớn.
"Xin hỏi, anh có phải là Quý Hoài Chu không? Đây là bó cúc họa mi do cô Hứa Kỳ Đường gửi tặng anh, phiền anh ký nhận."
Sau khi rời khỏi tiệm hoa, Hứa Kỳ Đường bắt taxi về nhà.
Lúc cô về đến nơi, ba mẹ vẫn chưa trở về.
Cô ngồi trên ghế sô pha, chơi một lúc trò chơi trên điện thoại.
Đến khoảng sáu giờ tối, La Y và Hứa Trọng mới mở cửa bước vào.
Ba mẹ của Hứa Kỳ Đường là chủ của một câu lạc bộ thể thao ngoài trời.
Hai người quen nhau khi còn trẻ thông qua bộ môn leo núi, đều là những người đam mê thể thao mạo hiểm.
Sau khi ở bên nhau, họ quyết định cùng nhau khởi nghiệp, mở câu lạc bộ này.
Dù gọi là câu lạc bộ thể thao ngoài trời, nhưng bên trong cũng có huấn luyện viên và các chương trình đào tạo kỹ năng, vì thế thường xuyên nhận tổ chức các buổi huấn luyện và hoạt động gắn kết cho các công ty.
Với sự phát triển không ngừng của câu lạc bộ, quy mô ngày càng lớn, hiện tại diện tích và danh tiếng đều rất đáng kể.
Không chỉ ở Hải Thành, mà ngay cả trong nước cũng có chút danh tiếng.
Câu lạc bộ nằm gần một công viên lớn ở khu trung tâm Hải Thành, cây cối rậm rạp, xung quanh không có các tòa nhà cao tầng nên nhiều người lầm tưởng toàn bộ khu đất này là công viên.
Thực tế, diện tích câu lạc bộ của họ còn lớn hơn cả công viên.
Có thể điều hành một câu lạc bộ như vậy, có thể thấy công việc của La Y và Hứa Trọng không hề nhẹ nhàng.
Nhưng dù vậy, họ vẫn chú trọng cân bằng giữa công việc và gia đình.
Nhất là khi câu lạc bộ đã đi vào ổn định, phần lớn công việc quản lý có thể giao lại cho nhân viên, vì thế họ vẫn dành khá nhiều thời gian cho Hứa Kỳ Đường.
Do tính cách của cả gia đình, mối quan hệ giữa Hứa Kỳ Đường và ba mẹ rất thân thiết, cởi mở hơn so với nhiều gia đình khác.
Cô có chuyện gì cũng chia sẻ với ba mẹ, ngược lại, nếu có điều gì không thể thực hiện, ba mẹ cũng sẽ giải thích rõ ràng cho cô hiểu.
Tóm lại từ nhỏ đến lớn, Hứa Kỳ Đường chưa từng có xung đột gì với ba mẹ, cũng chưa từng có giai đoạn nổi loạn.
La Y và Hứa Trọng vừa vào cửa vẫn đang bàn bạc chuyện gì đó.
Nhìn thấy Hứa Kỳ Đường ngồi trên sô pha, La Y dừng cuộc trò chuyện, ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay con không đi họp lớp sao? Sao về sớm vậy?"
Sáng nay khi ra ngoài, Hứa Kỳ Đường đã nói với họ về buổi họp lớp.
Học sinh cấp ba học cùng nhau ba năm, kỳ thi đại học và xét tuyển vào các trường cũng đã kết thúc, bây giờ tụ tập lại chắc chắn sẽ chơi thâu đêm.
Trước khi đi, cô còn nói với La Y rằng có thể sẽ không về nhà ăn tối.
Trước câu hỏi của La Y, Hứa Kỳ Đường không biết nên kể lại mọi chuyện hôm nay thế nào, chỉ mỉm cười, nói: "Cảm thấy chán nên về sớm."
"Ăn tối chưa?" La Y không suy nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi.
"Chưa ạ." Hứa Kỳ Đường đáp.
"Vậy để mẹ nói với cô giúp việc làm thêm vài món." Nói xong, La Y đứng dậy đi vào bếp.
Dù La Y và Hứa Trọng rất quan tâm gia đình nhưng vì công việc bận rộn, họ không có nhiều thời gian nấu nướng.
Vì vậy, họ thuê người giúp việc theo giờ để lo việc nhà và bữa ăn hàng ngày.
La Y vào bếp, Hứa Trọng đi đến phòng khách, ngồi xuống sô pha.
Hứa Kỳ Đường liếc nhìn ông, hỏi: "Ba với mẹ đang bàn chuyện gì thế?"
"Chuyện thi đấu."
Hứa Trọng nói, rồi hỏi cô: "Khai giảng đại học của con vào ngày mấy?"
"Mười ba, mười bốn tháng chín ạ."
Sau kỳ thi đại học, điểm số và nguyện vọng đã được xét duyệt xong, vài ngày trước cô cũng nhận được giấy báo trúng tuyển, trên đó có ghi rõ ngày nhập học.
Nghe xong, cô hỏi lại: "Có chuyện gì sao ạ?"
"Có một giải đấu leo núi, mời ba và mẹ con làm giám khảo nhưng thời gian trùng với ngày nhập học của con." Hứa Trọng đáp.
Trước khi trở thành doanh nhân điều hành câu lạc bộ, Hứa Trọng và La Y đều là những vận động viên hàng đầu trong giới leo núi.
Dù hiện tại không còn thi đấu nhưng nếu trong nước có giải đấu quan trọng, họ vẫn được mời làm giám khảo hoặc cố vấn.
Thực tế, những lời mời như vậy không nhiều, chỉ khoảng một, hai năm mới có một lần.
Hứa Kỳ Đường hiểu ngay lý do ba hỏi ngày nhập học.
"Ba mẹ cứ đi đi ạ." Cô nói.
Nghe vậy, Hứa Trọng ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Vậy thì ba mẹ không thể đưa con đi nhập học được."
"Để anh họ con đưa con đi là được mà. Dù sao cũng là trường cũ của anh ấy. Hơn nữa, anh ấy khai giảng muộn hơn con, tận cuối tháng chín mới vào học cơ." Hứa Kỳ Đường đáp.
Người anh họ mà cô nhắc đến là Ninh Thanh Diễn.
Anh ấy chỉ hơn cô một tuổi nhưng đã chuẩn bị vào học thạc sĩ.
Dù vậy, Hứa Kỳ Đường không thể so sánh với anh ấy.
Ninh Thanh Diễn là một thần đồng, từ nhỏ đã nhảy lớp, vì thế mới có thể học đại học và thạc sĩ sớm hơn so với bạn cùng tuổi.
Lúc điểm thi đại học của Hứa Kỳ Đường có kết quả, chính Ninh Thanh Diễn là người giúp cô chọn trường.
Anh ấy là người hiểu rõ nhất về nguyện vọng và điểm số.
Hứa Kỳ Đường không phải học sinh kém nhưng điểm của cô chưa đủ vào trường cũ của anh ấy.
Cuối cùng, sau khi tính toán, Ninh Thanh Diễn khuyên cô thử nộp đơn, biết đâu lại đỗ.