“Chức quan lớn như trung đoàn trưởng còn làm việc nhà?”
“Vừa rồi nghe Nhã Thu nói, hẳn người Thẩm đoàn trưởng muốn cưới là Phương Hiểu Lạc?”
“Trông dáng vẻ này, có lẽ Thẩm đoàn trưởng thích Phương Hiểu Lạc thật.”
“Cô gái xinh đẹp như thế, có người đàn ông nào không thích.”
Có cô gái nhón chân lên nhìn quanh:
“Ôi trời, nhiều sườn heo như vậy mà Phương Hiểu Lạc lại bỏ hết vào nồi, quá lãng phí, đúng là không biết tiết kiệm.”
“Sợ là sau này Thẩm đoàn trưởng phải khổ cực rồi, có nhà ai mà phá của như thế đâu, sớm muộn gì Thẩm đoàn trưởng cũng bị Phương Hiểu Lạc phá cho mạt nhà!”
Thẩm Tranh ra ngoài múc nước, vừa lúc nghe được câu nói của cô gái kia. Giọng cô ta cũng không nhỏ, hệt như đang cố tình nói cho hắn nghe vậy.
Thẩm Tranh nhìn về phía cô gái kia, cô gái kia cười e lệ, còn dùng tay vuốt tóc nữa.
Phương Kiệt ném một cây củi đi, tay cầm búa hơi giật giật.
Nhưng Thẩm Tranh vốn không quan tâm tới cô gái kia, hắn chỉ cầm thùng gỗ trở về nói với Phương Hiểu Lạc:
“Đồng chí thích ăn gì, ngày mai tôi lại mang tới. Đồng chí thích ăn gì tôi đều có thể mang tới cho đồng chí.”
Phương Hiểu Lạc mới vừa bưng sườn heo đã được chần sơ qua một bên, đang rửa nồi:
“Ăn nhiều như thế, anh không sợ tôi phá của, ăn hết sạch nhà anh hay sao?”
Thẩm Tranh lắc đầu: “Không đâu, có thể ăn được là phúc. Đồng chí thích ăn là phúc của tôi.”
Phương Hiểu Lạc mỉm cười, tưởng hắn là người thiết huyết cứng rắn, không nghĩ tới miệng hắn lại ngọt như vậy.
Cô gái phía ngoài tên Vương Hồng Phương, là bạn từ bé tới lớn của Từ Nhã Thu, còn là bạn thân, tình cảm rất tốt.
Cô ta nghe thấy đoạn đối thoại của Thẩm Tranh với Phương Hiểu Lạc, căm giận giậm chân, cuối cùng chạy trốn dưới tiếng cười đùa của mọi người.
Thẩm Tranh ngồi xổm người xuống thêm củi vào bếp, Phương Hiểu Lạc đặt nồi lên bếp chờ nước bên trong nồi bốc hơi hết rồi mới rót dầu vào.
“Anh biết nấu cơm không?”
Thẩm Tranh lắc đầu rất thành thực: “Không biết.”
Thực ra hắn cũng không kén chọn trong việc ăn uống, chỉ cần có thể ăn được là được.
Khi bé hắn còn không biết cơm nước còn có nhiều vị, mãi tới năm 16 tuổi anh vào quân doanh rồi hắn mới biết, thì ra đồ ăn cũng có thể ngon như thế.
Không phải do mẹ hắn lười biếng không chịu nấu nướng, thực ra mẹ hắn cũng rất cố gắng nấu, chỉ là sau này hắn giật mình nhận ra, muốn nấu cơm ngon cũng cần có thiên phú.
Đồ ăn mẹ nấu… Ừm… chỉ có thể gọi là chín thôi.
Cho dù bà đã nấu cơm gần 30 năm, nhưng mùi vị đồ ăn vẫn không khác gì ngày đầu. Kể ra cũng hiếm thấy.
“Nhưng tôi có thể học.” Thẩm Tranh bổ sung thêm một câu.
Thật ra, sở dĩ hắn đi xem mắt là vì muốn tìm mẹ kế cho ba đứa nhỏ thật, đồng thời cũng nhờ đối phương giúp hắn chăm lo nhà cửa.