Phương Cường nhìn Phương Hiểu Lạc: “Em thích Thẩm đoàn trưởng? Cậu ta lớn hơn em 8 tuổi, còn có con rồi.’
Phương Hiểu Lạc biết Phương Cường đang lo lắng cho cô: “Anh, em thật lòng.”
“Thẩm đoàn trưởng, nếu đã tới rồi thì buổi trưa ở lại ăn cơm xong hãy đi.” Trương Tân Diễm mời.
Mà Thẩm Tranh cũng không khách sáo. Vừa lúc hôm nay hắn cũng không có việc gì: “Vâng, cảm ơn thím.”
Phương Hiểu Lạc biết, trong lòng Phương Thế Quân còn rất nhiều nghi ngờ muốn hỏi Trương Tân Diễm, về phần Trương Tân Diễm sẽ trả lời như thế nào, cô không quan tâm lắm.
“Con đi nấu cơm.”
Thẩm Tranh đuổi theo cô: “Tôi giúp đồng chí.”
Thấy Phương Hiểu Lạc đi tới phòng bếp rồi, đám Phương Kiệt mới ra khỏi phòng.
Bọn họ đã nghe đoạn đối thoại của mọi người lúc mới rồi . Phương Kiệt không có biểu cảm gì, chạy vào trong sân chẻ củi.
Phương Kiệt là người rất thú vị, sau mấy ngày ở chung, Phương Hiểu Lạc cũng có hiểu biết tương đối với thằng nhóc này, cô biết hiện tại thằng nhóc này đang không vui.
Thằng bé không thích nói chuyện, nhưng lại biết dùng hành động để bày tỏ sự quan tâm của bản thân với người khác.
Rõ ràng hiện tại thằng bé không muốn cô gả cho Thẩm Tranh.
Phương Nhã Mai với Phương Nhã Đình liếc nhau, đều không biết nên làm thế nào mới phải.
Dường như vị Thẩm đoàn trưởng trước mắt sẽ là anh rể tương lai của bọn họ. Tuy người anh rể tương lai này rất tuấn tú, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rét run, không dễ gần.
Phương Nhã Đình còn nhỏ tuổi, cô bé nhìn Thẩm Tranh từ trên xuống dưới một lượt rồi nói:
“Thẩm đoàn trưởng, bạn của em đều nói quân nhân rất ác, biết đánh người, còn từng giết người.”
Thẩm Tranh nhìn cô bé trước mắt, giải thích một cách rất nghiêm túc: “Anh chỉ đánh người xấu.”
“Vậy anh sẽ tốt với chị em chứ?” Phương Nhã Đình lại hỏi.
Thẩm Tranh gật đầu: “Sẽ, anh sẽ tốt với chị em mãi mãi.”
Phương Nhã Đình nắm góc áo, dường như đã cố lấy dũng khí vô cùng lớn lao:
“Nói chung là nếu anh không tốt với chị em, em… em sẽ đưa chị em về nhà lại. Anh hai với chị hai em đã nói rồi, chờ khi chúng em trưởng thành, học đại học xong sẽ kiếm thật nhiều tiền, khi đó chắc chắn bọn em có thể nuôi chị cả cả đời!”
Phương Hiểu Lạc nhìn ánh mắt kiên định của Phương Nhã Mai với Phương Nhã Đình, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Thẩm Tranh lại trịnh trọng nói: “Mấy em yên tâm, anh là người nói được làm được.”
Phương Nhã Mai kéo Phương Nhã Đình vào phòng đông, đi tìm mấy người Trương Tân Diễm.
Trong phòng bếp chỉ còn lại Phương Hiểu Lạc với Thẩm Tranh.
Phương Hiểu Lạc đang nghĩ xem trưa nay nên nấu gì, sau đó cô cũng không khách sáo: “Anh chặt sườn heo ra giúp tôi đi.”
“Được.”
Mấy người Trương Tân Diễm với Phương Thế Quân đứng ở cửa, xốc nhẹ mành cửa lên nhìn ra phía ngoài.
Phương Kiệt đang chặt củi ở bên cạnh cũng nhìn phòng bếp chăm chú, thấy Thẩm Tranh chặt sườn heo rồi nhóm lửa nấu nước, gọt khoai tây, rửa rau…