70, Quân Tẩu Mang Đầy Vận May

Chương 9

Trước Sau

break

Nghĩ thế, cô liền đứng dậy gọi sang:

“Tiểu Tráng, chị đi loanh quanh một chút nhé, lát quay lại!”

Lục Hoằng Tráng vội ngẩng đầu:

“Chị đừng đi lung tung! Bà dặn không cho chị tự đi một mình đâu!”

“Em yên tâm, chị chỉ đi loanh quanh thôi.”

Thấy chị chẳng có ý định dừng lại, cậu không dám cắt cỏ nữa, lập tức đuổi theo.

“Chị ơi trên núi nhiều dã thú lắm, nguy hiểm lắm, chị không thể...”

Cậu còn chưa nói hết câu, thì cảnh tượng trước mắt khiến cậu sững người.

Một con thỏ không biết từ đâu nhảy ra, vừa tới trước mặt Lục Kiều Kiều thì... thẳng tiến đâm đầu vào gốc cây bên cạnh.

Và thế là, con thỏ vẫn còn nhảy nhót ban nãy, giờ đã nằm bất động trên đất.

Cả Lục Kiều Kiều và Lục Hoằng Tráng đều sững sờ.

Chẳng lẽ đây là “ngồi gốc cây đợi thỏ” bản đời thật?

Lục Kiều Kiều đúng là mở mang tầm mắt rồi.

Trước giờ cô cứ nghĩ kiểu chuyện như thế chỉ có trong sách vở, ai ngờ hôm nay lại gặp thật ngoài đời.

Lục Hoằng Tráng sững người một lúc rồi mới phản ứng lại được.

“Là thỏ rừng! Chị ơi, tối nay chúng ta có thịt ăn rồi!”

Cậu hí hửng nhặt con thỏ dưới đất lên, mặt mày sáng rỡ như bắt được vàng.

Tuy nhà họ Lục sống khá hơn phần lớn dân làng vì có Lục Chấn Quốc làm công nhân trong thành phố, nhưng cũng không phải muốn ăn thịt lúc nào là có. Tính ra, đã hơn một tháng rồi họ chưa ăn bữa nào ra hồn.

Trong đầu Lục Kiều Kiều lúc này đã hiện ra hàng loạt công thức chế biến thịt thỏ hấp dẫn.

Kiếp trước là một food blogger chính hiệu, tay nghề bếp núc của cô khỏi phải bàn.

Thấy chị gái mãi không nói gì, Lục Hoằng Tráng gọi:

“Chị ơi, mình gọi Hoằng Đạt về thôi!”

Nếu để người khác thấy bọn họ vớ được thỏ rừng, chưa biết chừng lại sinh lòng đố kỵ.

Lục Kiều Kiều gật đầu: “Ừ, mình đi tìm em ấy đi.”

Lục Hoằng Tráng xách con thỏ trở lại chỗ cất gùi, giấu kỹ nó vào trong rồi lấy cỏ phủ lên trên.

Sau đó hai chị em đeo gùi lên vai, theo hướng lúc nãy Lục Hoằng Đạt đi mà lần theo.

Vừa đi vừa gọi, chẳng mấy chốc họ đã thấy Lục Hoằng Đạt đang ôm nguyên một mớ trứng chim trở về.

“Anh, chị! Sao hai người tới đây?”

Cậu nhóc hí hửng khoe:

“Chị nhìn xem, lần này em lấy được hơn hai chục quả trứng! Chút nữa em nướng lên cho chị ăn, ngon lắm đấy!”

Chờ cậu nói xong, Lục Hoằng Tráng mới lên tiếng:

“Mấy trứng này mình đem về nhà luôn, giờ đi về thôi.”

Lục Hoằng Đạt ngẩn ra: “Sao lại thế? Không phải bảo là nướng tại chỗ ăn luôn sao?”

Cậu đang định kể chuyện con thỏ thì thấy Nhị Cẩu còn ở phía sau, liền im bặt.

“Thôi, em cứ về đi, hỏi nhiều làm gì.” Cậu lảng tránh.

Lục Hoằng Đạt cũng chẳng nói gì thêm, quay sang bảo Nhị Cẩu:

“Nhị Cẩu, tớ về đây nhé, không đi lấy tổ chim cùng cậu được.”

Trên đường ban nãy hai đứa còn phát hiện thêm một tổ chim nữa, định chia nhau trứng.

“Được, vậy tớ đi một mình. Nhưng đừng hòng tớ chia trứng cho cậu nhé!” Nhị Cẩu nói với vẻ không vui.

Nghe vậy, Lục Hoằng Đạt hơi tiếc nhưng cũng đành chịu vì mình đâu có đi cùng.

Tạm biệt bạn xong, cả nhóm cùng nhau xuống núi. Trên đường, Lục Hoằng Đạt mặt cứ xị xuống như cái bánh bao ngâm nước.

Lục Kiều Kiều thấy vậy bèn kể chuyện con thỏ cho cậu nghe.

Quả nhiên, mặt cậu lập tức sáng bừng như đèn pha:

“Thật á? Thật sự bắt được thỏ hả chị?”

“Đương nhiên rồi, giờ nó đang nằm trong gùi anh em đấy. Về nhà chị sẽ nấu thỏ xào cay với thỏ rang muối cho em ăn!”

Nghe đến đây, Lục Hoằng Đạt không nhịn được nuốt nước bọt:

“Tuyệt vời! Cuối cùng cũng có thịt ăn rồi!”

Ba người vui vẻ xuống núi, nhưng vừa tới chân núi thì đụng ngay... nam chính gốc trong truyện, Trần Đông.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc