70, Quân Tẩu Mang Đầy Vận May

Chương 10

Trước Sau

break

Lục Hoằng Tráng và Lục Hoằng Đạt lập tức bước lên chắn trước mặt chị.

Tên thanh niên trí thức này mồm mép dẻo quẹo, giỏi nhất là dụ mấy cô gái trẻ. Trước kia chị gái của họ từng vì anh ta mà lấy không ít đồ ngon trong nhà mang đi biếu.

Trần Đông như thể không thấy hai cậu em, ánh mắt lướt qua họ, nhìn thẳng về phía Lục Kiều Kiều.

“Đồng chí Lục, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi. Mấy hôm nay tôi cứ lo lắng mãi. Định đến thăm cô nhưng lại sợ thân phận mình gây phiền phức cho cô nên mới do dự. Cô hiểu cho tôi chứ?”

Trần Đông nói bằng giọng đầy tình cảm, như thể anh ta thật lòng.

Nghe xong, hai cậu em bên cạnh lập tức căng thẳng, trong lòng không ngừng khấn vái: Chị ơi, tỉnh táo lên! Đừng có dính bẫy nữa!

Đối diện ánh mắt lo lắng của hai cậu bé, Lục Kiều Kiều cười khổ. Nếu là nguyên chủ thì chắc giờ xúc động đến bật khóc rồi.

Chỉ cần Trần Đông nói thêm vài câu, nguyên chủ kiểu gì cũng lục sạch nhà mang biếu.

Nhưng cô không phải nguyên chủ. Cô không phải loại con gái vì vài lời đường mật mà mụ mị đầu óc.

Cô bình thản nhìn Trần Đông, giọng nhàn nhạt:

“Đồng chí Trần, nếu không còn việc gì, xin mời tránh đường. Chúng tôi muốn về.”

Nghe câu này, hai cậu em thở phào nhẹ nhõm.

Tốt rồi! Chị không bị dụ nữa!

Lục Kiều Kiều thấy hai đứa nhẹ nhõm mà không nhịn được bật cười.

Có vẻ trước kia nguyên chủ làm cả nhà lo lắng không ít. Hai cậu em này cũng vì thế mà cứ thấp thỏm mãi.

Trần Đông thì ngẩn người. Không ngờ Lục Kiều Kiều lại phản ứng như thế. Trước kia cô cứ bám riết lấy anh ta cơ mà?

Hay là do lần này rơi xuống sông, bị ngấm nước vào đầu rồi?

Mãi mà không thấy Trần Đông nhường đường, Lục Kiều Kiều hơi cau mày:

“Đồng chí Trần, còn chuyện gì sao?”

Giọng nói lạnh nhạt, lại mang theo chút xa cách khiến Trần Đông thoáng hoảng.

“Cô đang giận tôi vì không đến thăm cô ngay à? Tôi thật lòng lo cho cô mà...”

“Đồng chí Trần, xin tự trọng.” Lục Kiều Kiều lạnh lùng ngắt lời: “Tôi với anh chẳng có quan hệ gì. Đừng nói mấy câu dễ khiến người khác hiểu lầm nữa.”

Nói rồi cô quay sang hai cậu em:

“Đi thôi, về nhà. Đứng đây lâu lỡ lại đụng phải người bị thần kinh thì phiền.”

Hai anh em lập tức đẩy Trần Đông sang bên, mở đường cho chị đi.

“Về thôi, chị!”

Nghe cô gọi mình là “người thần kinh”, mặt Trần Đông lập tức đen như đít nồi.

Anh ta vừa định nói gì thì đã bị hai cậu em đẩy dạt sang bên.

Nhìn bóng lưng ba người rời đi, Trần Đông đứng như tượng đá, mãi không hoàn hồn.

Ở bên này, Lục Hoằng Đạt và Lục Hoằng Tráng vui đến muốn bay lên trời.

Tuyệt quá rồi, cuối cùng chị cũng tỉnh táo lại, không còn bị gã trí thức kia lừa gạt nữa.

“Chị ơi, chị cứ như bây giờ mãi nhé! Gã trí thức kia không phải người tốt đâu, sau này đừng để bị anh ta lừa nữa.” Lục Hoằng Đạt cười rạng rỡ nói.

Lục Hoằng Tráng vội kéo tay áo em, ra hiệu: Đừng nhắc lại nữa!

Chị vừa mới tỉnh táo lại, em lại lôi anh ta ra nói, nhỡ đâu chị “tự nhiên nhớ lại tình xưa”, bị dụ lần nữa thì biết làm sao?

Lục Kiều Kiều thấy rõ động tác nhỏ ấy, liền cười dịu dàng:

“Trước kia là chị không hiểu chuyện, làm các em lo lắng rồi. Giờ chị đã nhìn rõ anh ta không phải người tốt. Chị hứa sau này sẽ không như trước nữa đâu.”

Cô đâu phải nguyên chủ, tất nhiên không đời nào bị Trần Đông mê hoặc, càng không đi làm một “hồng nhan tri kỷ” nào của hắn cả.

Nghe vậy, hai cậu em quay sang nhìn cô, đồng thanh hỏi:

“Thật không chị? Chị thật sự sẽ không giống trước nữa chứ?”

“Ừ, còn thật hơn cả vàng mười.” Lục Kiều Kiều gật đầu chắc nịch.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc