Lục Chấn Quốc lấy Trần Mỹ Như, sinh được hai người con: con trai cả Lục Hoằng Văn và con gái út là Lục Kiều Kiều được cưng nhất nhà.
Con thứ là Lục Chấn Nghiệp cũng như bao nông dân khác, ngày ngày cày đồng kiếm công điểm. Ông lấy Vương Lệ Hồng sinh hai con trai, đứa lớn là Lục Hoằng Tráng nhỏ hơn Lục Kiều Kiều một tuổi, năm nay mười sáu; đứa nhỏ là Lục Hoằng Đạt kém Lục Kiều Kiều ba tuổi.
“Không được, trên núi nguy hiểm lắm, đợi con khỏe hẳn, để mấy đứa nó dắt đi sau.” Bà cụ cương quyết.
Lục Kiều Kiều đành tiếp tục bám lấy bà nũng nịu:
“Bà tốt nhất trên đời mà, cho con đi nhé! Con thật sự khỏe rồi, con hứa chỉ đi loanh quanh, không vào sâu đâu.”
Cuối cùng bà cụ cũng không chịu nổi đứa cháu hay làm nũng, đành gật đầu đồng ý. Dù vậy, trước khi đi vẫn dặn đi dặn lại cả buổi.
Lúc chuẩn bị ra cửa, bà cụ còn kéo hai đứa nhỏ nhánh hai lại dặn rõ:
“Các cháu phải nhớ trông chừng chị, nhất định không được để chị gặp chuyện gì.”
Hai cậu nhóc vỗ ngực cam đoan: “Bà yên tâm, bọn cháu sẽ bảo vệ chị thật tốt!”
Bà cụ được lời hứa rồi mới yên tâm rời nhà.
Đợi người lớn đi hết, Lục Kiều Kiều mới cùng hai cậu em ra khỏi nhà.
Ba người mang gùi, men theo con đường nhỏ hướng lên núi.
Vừa tới chân núi, họ gặp một nhóm trẻ con cũng đang lên núi cắt cỏ cho heo. Trong đám đó, Lục Kiều Kiều là người lớn tuổi nhất.
Lục Hoằng Đạt định chạy lại chào bạn chơi chung, nhưng vừa nghĩ đến lời dặn của bà lúc sáng, cậu bé lập tức dừng chân.
“Hoằng Đạt!” Nhị Cẩu thấy cậu không tới thì chạy lại bắt chuyện.
“Nhị Cẩu!” Cậu gọi lại.
“Hoằng Đạt, lát nữa đi cùng tớ đi lấy tổ chim nhé! Hôm qua tớ vừa phát hiện tổ to lắm, để dành cho cậu đấy.”
Trước giờ hai đứa vẫn hay cùng nhau đi lấy tổ chim, trứng chim chia đôi mỗi đứa.
Hoằng Đạt vừa định gật đầu thì nhìn thấy chị Kiều Kiều đang đứng gần đó, đành lắc đầu từ chối.
“Hôm nay tớ không đi đâu, tớ phải ở bên chị.”
“Sao? Tớ chờ cậu mà...” Nhị Cẩu hụt hẫng.
Lục Kiều Kiều đi phía trước nghe thấy đoạn hội thoại, liền quay đầu nói:
“Hoằng Đạt, nếu em muốn đi thì đi đi, chị ở đây không sao đâu. Nhưng nhớ cẩn thận, đừng để bị thương nhé.”
Hoằng Đạt do dự một chút, rồi vẫn lắc đầu:
“Không được. Bà bảo phải trông chị, em không dám rời đi, nếu bà biết chắc chắn sẽ phạt.”
Dù rất muốn đi lấy trứng, nhưng cậu vẫn chọn nghe lời bà.
Nhìn bộ dạng giằng co của em, Lục Kiều Kiều bật cười.
“Không sao đâu, chị không nói với bà đâu. Em đi một lát rồi về là được.”
Hoằng Đạt đấu tranh một lúc nữa, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự dụ dỗ.
“Được, em đi nhanh rồi quay lại. Nhưng chị không được đi vào trong núi nhé.”
Cậu nhóc dặn như người lớn rồi quay sang anh trai:
“Anh, em đi lấy tổ chim, anh nhớ trông chừng chị, đừng để chị đi sâu vào rừng.”
Lục Hoằng Tráng liếc cậu một cái, rồi đáp:
“Biết rồi, đừng lắm lời. Nhanh đi, lấy trứng về nướng cho chị ăn bồi bổ.”
Dù sao mấy ngày nay chị cũng mới tỉnh lại, ăn trứng chim bổ lắm.
Được anh cho phép, Hoằng Đạt hí hửng chạy theo Nhị Cẩu đi mất.
Lục Hoằng Tráng thì dẫn chị gái chọn một chỗ cắt cỏ.
Lục Kiều Kiều vừa định cúi xuống phụ giúp thì bị cậu em ngăn lại:
“Chị, chị ngồi nghỉ đi, để em lo, em cắt xong nhanh thôi.”
Cô nhìn đống cỏ to tướng bên cạnh cậu, rồi liếc sang chỗ mình còn trống không, đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cậu bé tiếp tục cặm cụi làm việc, còn cô ngồi một lúc thì bắt đầu chán liền nghĩ đến việc đi quanh quanh, biết đâu bắt được thỏ rừng.
Cô nhớ hồi đọc truyện, nữ chính toàn vừa lên núi là vớ được gà rừng, thỏ hoang đủ loại.