“Vợ Chấn Quốc này, có khi nào là hiểu lầm không? Trông con bé Lai Đệ đâu phải loại độc ác gì đâu?”
Một người sống sau nhà họ Hứa lên tiếng.
Trần Mỹ Như nhìn sang người đó, lạnh giọng:
“Dì à, tôi biết dì tốt bụng nhưng con gái tôi tận mắt thấy Hứa Lai Đệ đẩy nó xuống sông. Hôm nay nhà họ Hứa cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích.”
Hứa Lai Đệ co rúm người nấp sau lưng Bạch Tú Vân, đầu cúi gằm không dám nhìn ai, miệng cứ lẩm bẩm:
“Không phải tôi... Không phải tôi... Chuyện này không liên quan đến tôi...”
Hôm đó cô ta cũng không hiểu mình bị làm sao, giống như bị ma ám vậy.
Lúc Lục Kiều Kiều rơi xuống nước, cô ta hoảng sợ đến nỗi không dám gọi ai tới cứu, chỉ biết bỏ chạy.
Cô ta cứ tưởng nếu mình chạy nhanh thì sẽ chẳng ai biết ai là thủ phạm.
Nào ngờ Lục Kiều Kiều mạng lớn, không chết, lại còn kể hết mọi chuyện cho nhà họ Lục.
Cô ta thừa biết nhà họ Lục cưng chiều Lục Kiều Kiều đến mức nào nên tuyệt đối không thể nhận tội. Nếu không, cả nhà họ sẽ không tha cho cô ta đâu.
“Trần Mỹ Như! Cô bớt nói năng xằng bậy đi! Còn dám vu khống cháu gái tôi nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Tôi muốn xem bà định không khách sáo kiểu gì? Cháu gái bà muốn hại chết bé ngoan nhà tôi mà còn định lên mặt sao?”
Bà cụ Lục vừa đến nơi, nghe thấy lời ngang ngược vô lý của bà cụ Hứa thì nổi giận.
Nếu không vì lo lắng cho bé ngoan mấy hôm nay, bà cụ đã sớm đến dằn mặt con mụ già đen gan thối ruột này rồi.
Bà cụ Hứa ban nãy còn cao giọng lắm, nhưng vừa nghe thấy giọng bà cụ Lục, khí thế liền xẹp đi một nửa.
Sự lợi hại của bà cụ Lục, hồi còn trẻ bà ta đã từng được "trải nghiệm" rồi.
“Bà... bà nói vậy là sao? Nhà họ Lục các người ức hiếp tới tận cửa, chẳng lẽ chúng tôi không được phản kháng à?” Giọng bà cụ Hứa rõ ràng yếu đi thấy rõ.
“Quả nhiên là đen gan. Chính mắt cháu tôi thấy con bé Hứa Lai Đệ nhà bà đẩy nó xuống sông. Cũng may nhà tôi phúc lớn mạng lớn, chứ không đã mất mạng vì lũ người không tim không phổi nhà bà rồi!”
Bà cụ Lục trừng mắt, khí thế hừng hực như sắp xông lên.
“Hứa Lai Đệ, đừng bảo bà đây bắt nạt con gái nhà người ta nhé. Mày đã dám làm chuyện thất đức như vậy, thì phải dám chịu trách nhiệm!”
Hứa Lai Đệ đứng rúc phía sau, thấy bà cụ Lục dữ dằn như thế thì mặt mày tái mét, sợ đến run lập cập.
“Bà... bà Lục, cháu... cháu không có... bà... bà không thể vu oan cho cháu như vậy được...” Hứa Lai Đệ run giọng nói.
Cô ta rõ là đang sợ chết đi được, nhưng tuyệt đối không thể nhận tội. Nếu thừa nhận mình đẩy người xuống sông thì hậu quả cô ta không gánh nổi.
“Vu oan cho mày á? Cháu tao tận miệng nói ra, mày định bảo nó nói dối chắc?”
Bà cụ Lục chống nạnh, mắt như muốn phóng ra lửa nhìn chằm chằm Hứa Lai Đệ, cứ như chỉ chờ cô ta gật đầu là sẽ lao vào xé xác ngay.
“Bà... bà Lục...” Hứa Lai Đệ hoảng hốt lùi về sau vài bước.
Dân làng đứng xem bắt đầu dao động. Thấy bà cụ Lục dữ dằn còn Hứa Lai Đệ thì trông tội nghiệp yếu ớt, ai nấy bắt đầu nghiêng về phía cô ta. Dù gì con người vẫn thường cảm thông cho kẻ yếu.
Lục Kiều Kiều nhìn thấy phản ứng ấy, lập tức mở lời, không để đám người kịp tung nghi vấn.
“Hứa Lai Đệ, tôi không biết mình đắc tội với cô chỗ nào mà cô lại nỡ ra tay độc ác như vậy. Thật ra tôi cũng không định làm to chuyện vì dù gì chúng ta cũng ở cùng một đội, còn phải gặp mặt nhau hàng ngày.”
“Tôi đã nghĩ có lẽ lúc đó chỉ là cô vô tình, nhưng tôi hôn mê mấy ngày trời, cô lại không một lần đến xin lỗi. Hôm nay chúng tôi chỉ tới đòi lại công bằng, thế mà cô lại còn trở mặt như vậy. Tôi suýt nữa mất mạng, giờ chỉ muốn một lời giải thích thôi, thế mà vẫn là quá đáng sao?”