70, Quân Tẩu Mang Đầy Vận May

Chương 5

Trước Sau

break

Lục Kiều Kiều vừa nói vừa nhìn Hứa Lai Đệ bằng ánh mắt tủi thân, yếu ớt đến mức như chỉ cần một cơn gió là bay mất.

Nghe cô nói, lại nhìn bộ dạng xanh xao của cô, dân làng cũng bắt đầu tin hơn vào lời Kiều Kiều.

“Không! Không phải tôi! Cô nói bậy!” Hứa Lai Đệ gào lên cãi.

Lục Kiều Kiều vẫn giữ vẻ yếu đuối ban đầu, nhưng trong mắt lại lộ rõ sự cứng rắn.

“Nếu cô không muốn nhận, vậy thì tôi chỉ còn cách báo công an. Tôi tin công an sẽ điều tra ra mọi chuyện rõ ràng.”

Lời vừa dứt, sắc mặt cả nhà họ Hứa đều thay đổi.

Thời này, ai mà chẳng sợ công an. Trong mắt người dân, chỉ cần dính tới công an là không có chuyện gì tốt đẹp.

Hứa Lai Đệ hoảng loạn kêu lên: “Đừng! Cô không được báo công an!”

Bà cụ Hứa lập tức đập đùi ngồi phịch xuống đất gào khóc:

“Các người muốn ép chúng tôi đến chết sao! Con bé nhà tôi có làm gì đâu mà các người lại muốn kéo công an tới bắt nó! Tôi không sống nổi nữa!”

Dân làng xem kịch cũng bắt đầu cảm thấy áy náy.

“Kiều Kiều à, mọi người đều cùng một đội, có cần thiết phải kéo nhau lên đồn công an không? Thương lượng riêng vẫn hơn mà!”

“Đúng đó! Kiều Kiều à, dù gì cháu cũng không bị làm sao. Để con bé Lai Đệ xin lỗi là xong chuyện đi.”

Bà cụ Lục nghe thấy đám người xung quanh cứ bênh nhà họ Hứa thì tức đến mức suýt bốc khói.

“Con mẹ nó, con bé Hứa Lai Đệ này còn nhỏ tuổi mà đã có tâm địa rắn rết như vậy. Lần này cháu tôi may mắn thoát chết, nếu tha cho nó, sau này nó còn làm ra chuyện gì nữa ai biết?”

Bà cụ nói một tràng khiến ai nấy đều im re.

Lục Kiều Kiều cũng lạnh giọng:

“Dì ơi, con không sao là vì may mắn được người cứu kịp, nhưng việc Hứa Lai Đệ đẩy con xuống sông là sự thật. Đó là mưu sát – là phạm pháp. Dì định bao che cho tội phạm à?”

Người vừa nãy khuyên nhủ nghe đến chữ “phạm pháp” thì im bặt.

Hứa Lai Đệ và cả nhà cô ta sợ xanh mặt, đứng không vững.

“Không! Kiều Kiều, là lỗi của tôi! Tôi sai rồi! Tôi sẽ không dám nữa đâu, xin cô đừng gọi công an tới bắt tôi!” Cuối cùng, Hứa Lai Đệ sụp xuống quỳ gối.

Bà cụ Hứa cũng không dám nói gì thêm. Dù có tiếc trăm đồng tiền sính lễ đi nữa, nếu con bé này thật sự phạm pháp, mà bà ta còn bao che thì e rằng cả nhà cũng bị vạ lây.

“Kiều Kiều, bà cho con bé quỳ xuống xin lỗi cháu, chỉ cần cháu không báo công an, cháu muốn nó làm gì nó cũng nghe!” Bà cụ Hứa xuống nước.

Bà cụ Lục nghe xong thì nhảy dựng:

“Chung Thái Hoa kia bà được lắm, giờ còn chơi trò này với tôi à? Thời đại mới rồi mà còn bắt quỳ xin lỗi, bà định chụp cho bé ngoan nhà tôi cái mũ 'phong kiến phản động' đấy à?”

“Không! Tôi không có ý đó!” Bà cụ Hứa cuống quýt chối.

“Không cần biết bà có ý gì. Chuyện quỳ là khỏi cần. Chúng tôi chỉ yêu cầu con gái bà xin lỗi trước toàn đại đội, viết giấy cam đoan không tái phạm, và nhà bà phải bồi thường viện phí với tổn thất tinh thần cho cháu gái tôi. Không nhiều, chỉ ba mươi đồng thôi.” Trần Mỹ Như lạnh lùng lên tiếng.

Thực ra bà càng muốn Hứa Lai Đệ bị bắt, nhưng nghĩ tới việc cùng một đại đội, nếu báo công an thật thì danh tiếng của cả đội cũng bị ảnh hưởng.

Với lại đội trưởng cũng đối xử tốt với nhà họ Lục, bà không muốn làm khó ông.

Lúc này, đội trưởng vừa nghe tin đã vội chạy tới, nghe hết lời Trần Mỹ Như thì cũng thở phào:

“Làm vậy đi. Một lát nữa con bé Hứa phải ra sân phơi thóc xin lỗi Lục Kiều Kiều trước mặt mọi người. Xong thì nhà họ Hứa phải đền tiền thuốc men và tổn thất tinh thần.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc