“Bé ngoan à, đừng khóc nữa, cháu khóc bà đau lòng lắm!” Bà cụ Lục vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt cho cô.
Trần Mỹ Như cũng nghẹn ngào:
“Kiều Kiều, mau nói cho mẹ biết là đứa trời đánh nào dám đẩy con xuống sông. Mẹ phải xé xác nó mới hả giận!”
“Đúng rồi! Em gái, nói cho anh biết là thằng khốn nào dám hại em!”
Lục Kiều Kiều hít mũi một cái, lau khô nước mắt rồi ngẩng đầu lên.
“Bà ơi, là Hứa Lai Đệ, chính cô ta đẩy cháu xuống sông.”
Nói xong, cô nhào vào lòng bà cụ giống hệt như một đứa trẻ vừa chịu oan, được người thân ôm chặt vỗ về.
Kiếp trước, cô từng khao khát được ai đó ôm vào lòng khi buồn, điều mà suốt đời chẳng có.
Nhưng nay, giấc mơ ấy lại thành hiện thực ở thế giới xa lạ này.
Nghe thấy cái tên Hứa Lai Đệ, bà cụ Lục lập tức nổi trận lôi đình. Nhưng nhìn thấy cháu gái đang ôm mình nức nở, bà cụ chỉ đành tạm dằn cơn giận, vừa vỗ về vừa nói:
“Được rồi, đừng khóc nữa, bà sẽ đòi lại công bằng cho cháu, chịu không?”
Lục Hoằng Văn siết chặt nắm đấm, giọng phẫn nộ:
“Em gái, anh sẽ đi xử lý cô ta ngay!”
Nói rồi anh ta lao thẳng ra ngoài với dáng vẻ muốn ăn thua đủ.
Trần Mỹ Như dặn dò con gái mấy câu rồi cũng vội chạy theo, không phải để cản mà là sợ con trai chịu thiệt nên bà phải theo giúp sức.
Gia đình chú hai thì đứng chần chừ, không biết nên ở lại an ủi Lục Kiều Kiều hay cũng đi cùng để đòi lại lẽ phải.
Bà cụ Lục liếc một cái, nghiêm nghị nói:
“Còn đứng đực ra đó làm gì? Không biết chạy đi giúp người ta à?”
Nghe bà cụ mắng, Lục Chấn Nghiệp, Vương Lệ Hồng và hai đứa nhỏ cũng vội vàng đi lấy cuốc xẻng đuổi theo Trần Mỹ Như và Lục Hoằng Văn, kéo nhau sang nhà họ Hứa.
Bà cụ lại quay qua xoa lưng cháu gái, dỗ dành:
“Bé ngoan đừng khóc nữa, cứ nghỉ ngơi trong nhà, để bà đi đòi lại công bằng cho cháu.”
Bà cụ nhất định sẽ khiến nhà họ Hứa phải trả giá đắt. Dám ức hiếp cháu bà thì phải chuẩn bị tinh thần hứng chịu cơn thịnh nộ đi là vừa.
Bà cụ lo con trai và con dâu không ăn thua, sợ yếu thế trước đám người nhà họ Hứa nên cũng quyết định đi theo.
Thấy bà cụ muốn đi, Lục Kiều Kiều vội kéo tay bà cụ lại:
“Bà ơi, cháu không sao rồi, cháu cũng muốn đi cùng.”
Cô không yên tâm để bà cụ đi một mình.
Nhưng sao bà cụ nỡ để cô theo? Cứ khuyên răn mãi:
“Bé ngoan cứ yên tâm, bà nhất định bắt nhà họ Hứa phải trả giá, cháu cứ ở nhà tịnh dưỡng cho khỏe được không?”
“Cháu thực sự không sao mà bà, cho cháu đi cùng với!”
Cuối cùng bà cụ không khuyên được, đành đồng ý cho cô đi theo.
Khi hai bà cháu tới trước nhà họ Hứa thì thấy đã đông nghẹt người vây quanh.
Tất nhiên nhà họ Hứa không chịu nhận tội, hai bên đang lời qua tiếng lại gay gắt, người dân xung quanh nghe động tĩnh cũng kéo tới xem.
“Nhà các người thật quá quắt, còn dám tới tận đây vu oan cho con bé Lai Đệ nhà tôi!” Bà cụ Hứa chỉ vào mặt Trần Mỹ Như mắng như tát nước.
Trước kia, bà ta tuyệt đối chẳng bao giờ bênh vực cháu gái như thế.
Nhưng mấy hôm trước, bà cụ Hứa vừa nhờ mai mối giới thiệu cho Hứa Lai Đệ một mối hôn sự. Dù bên trai có hơi lớn tuổi, nhưng người ta chịu bỏ ra hẳn trăm đồng tiền cưới!
Vì khoản tiền đó, dù bà ta có ghét cháu gái cũng phải bảo vệ.
Bạch Tú Vân đứng bên cạnh ngạc nhiên không thôi. Ai chẳng biết bà cụ Hứa xưa nay trọng nam khinh nữ đến cùng cực?
Cả đám người ngoài cũng xì xào bàn tán, ai chẳng rõ bà cụ Hứa ghét mấy đứa cháu gái nhà mình đến cỡ nào.
Giờ đột nhiên lại mở miệng bênh vực, lẽ nào nhà họ Lục thật sự hiểu lầm sao?