Hai người không ngừng viện cớ đến tìm Trần Đông mà Trần Đông lại không dứt khoát từ chối nên khiến cả hai đều tưởng rằng anh ta thích mình.
Từ bạn bè hóa thành kẻ thù, ngày ngày cạnh tranh lấy lòng anh ta.
Lần này, Lục Kiều Kiều định ra sông bắt cá tặng Trần Đông, nào ngờ gặp đúng Hứa Lai Đệ cũng đang bắt cá.
Hai bên giành chỗ rồi cãi nhau, sau đó Hứa Lai Đệ thẳng tay đẩy nguyên chủ xuống sông.
Đẩy người xong thì sợ bị phát hiện nên Hứa Lai Đệ liền bỏ chạy.
Nguyên chủ không biết bơi, lại không ai cứu, vì thế vùng vẫy vài cái rồi chìm luôn.
Còn Lục Kiều Kiều từ tương lai xuyên đến đúng khoảnh khắc ấy. Tuy biết bơi nhưng vì ký ức nạp vào quá nhanh khiến cô đau đầu và ngất đi.
May mà có người cứu kịp, không thì mới xuyên qua đã phải bỏ mạng.
Sau khi xâu chuỗi mọi chuyện, cô chợt giật mình bật dậy khỏi giường.
Trần Đông, Hứa Lai Đệ, Lục Kiều Kiều, đại đội Hồng Kỳ... sao mấy cái tên này nghe quen thế?
Khoan đã... Chẳng phải đây là mấy nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mà kiếp trước cô từng đọc à?
Cô nhớ rõ nội dung, nam chính Trần Đông may mắn trở về những năm 70.
Dựa vào kiến thức từ tương lai, anh ta làm mưa làm gió ở thời đại đó.
Vậy thì thôi cũng được, nhưng điều khiến cô buồn nôn là đâu đâu cũng có người tình của Trần Đông!
Nguyên chủ và Hứa Lai Đệ chính là hai mục tiêu trong truyện, chỉ vì thời đại hạn chế nên Trần Đông chưa dám tiến xa hơn.
Nghĩ tới việc mình suýt trở thành một người trong số đó, cô chỉ muốn nôn ói.
“Kiều Kiều! Bé ngoan của bà tỉnh rồi!”
Bà cụ Lục vừa vào nhà đã thấy cô tỉnh lại, trái tim treo lơ lửng mấy ngày cuối cùng cũng yên ổn.
Nhờ ký ức nguyên chủ, Lục Kiều Kiều biết rõ từng người trong nhà.
Bà cụ Lục là người thương cô nhất, không phải nhà họ Lục không thương mà là bà cụ thương đến mức không có giới hạn.
“Bà ơi, cháu không sao đâu, bà đừng lo.” Cô dịu dàng mỉm cười với bà cụ.
“Sao bà không lo cho được? Đang yên đang lành con lại rơi xuống sông là sao?” Bà cụ sốt sắng, mặt mũi đầy lo âu.
“Không phải con tự ngã đâu bà...”
Bà cụ Lục vừa nghe Lục Kiều Kiều nói xong thì lập tức bùng nổ.
“Cái gì? Không phải bé ngoan của bà tự ngã xuống à? Vậy là ai đẩy cháu? Nói cho bà biết, bà nhất định phải xử lý cái đứa đó!”
Người nhà họ Lục vừa tới cửa, nghe thấy vậy liền lập tức ùa vào phòng.
Căn phòng vốn cũng khá rộng rãi bỗng chốc trở nên chật chội.
“Kiều Kiều, nói mẹ nghe, ai đã đẩy con xuống sông?” Trần Mỹ Như lo lắng hỏi, giọng đầy gấp gáp.
Con gái là tim gan của bà, giờ lại có người muốn hại chết con bé, làm sao bà có thể nuốt trôi cơn giận này?
“Em, em mau nói xem là ai đã đẩy em xuống sông?” Lục Hoằng Văn cũng giận dữ hỏi, mặt mũi đỏ bừng.
Hai đứa em họ cũng siết chặt nắm tay nói:
“Chị Kiều Kiều, bọn em cũng sẽ giúp chị dạy dỗ kẻ xấu đó!”
Lục Kiều Kiều nhìn cả nhà ai nấy đều sẵn sàng vì mình mà lột da kẻ địch, sống mũi bỗng cay xè, nước mắt cũng không kìm được mà tuôn rơi.
Ngực nghẹn lại, đây là cảm giác được gia đình bảo vệ sao?
Kiếp trước cô là trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện, chưa bao giờ có ai ôm cô khi bị ức hiếp hay an ủi cô khi đau lòng.
Không ngờ sau khi xuyên tới đây, cô lại được cảm nhận tình thân một cách rõ ràng như thế.
Thấy Lục Kiều Kiều không nói gì nhưng nước mắt cứ rơi lã chã, cả nhà họ Lục liền cuống cuồng, đau đến thắt ruột.
Kiều Kiều nhà họ luôn hoạt bát, vui vẻ sao giờ lại thành ra thế này, chắc chắn đã chịu oan ức lớn lắm.