“Vương Đại Nha, bà ăn nói kiểu gì vậy? Tôi thích chiều cháu gái thì liên quan gì đến bà? Suốt ngày mở miệng là ‘đồ phá của’, chẳng lẽ bà không phải đàn bà à? Bản thân là nữ mà còn coi thường nữ, không thấy nhục à?”
“Bà...” Vương Đại Nha tức đến nghẹt thở, nhưng lại không tìm ra lời phản bác.
Bà cụ Lục vẫn chưa chịu bỏ qua.
“Tôi làm sao? Tôi nói sai chỗ nào à? Mồm miệng lúc nào cũng ‘đồ phá của’, cháu trai thì sao, cháu gái thì sao? Không phải đều là máu mủ nhà mình à? Cả ngày chỉ mong sinh thêm cháu trai, sao thế, nhà bà có ngai vàng cần truyền ngôi à?”
Câu này vừa dứt, mặt Vương Đại Nha lập tức biến sắc. Những người khác trên xe cũng bắt đầu nhìn bà ta bằng ánh mắt khác lạ.
“Triệu Kim Hoa, bà đừng có ngậm máu phun người! Nhà tôi ba đời bần nông, không giống như bà nói đâu! Đừng có bôi nhọ chúng tôi!”
Bà cụ Lục hừ lạnh đầy khinh miệt:
“Nói không lại thì sau này gặp tôi nhớ ngậm cái miệng thối lại. Còn dám lải nhải cái từ ‘đồ phá của’ trước mặt tôi, cẩn thận không tôi xé miệng bà ra!”
Xử lý xong Vương Đại Nha, tâm trạng bà cụ Lục cực kỳ sảng khoái. Trên đường đi, mặt bà cụ lúc nào cũng tươi như hoa.
Đến công xã, bà cụ dắt theo Lục Kiều Kiều ra bến xe. Từ công xã Điền đến huyện chỉ có đúng một chuyến xe khách mỗi ngày.
Sáng bảy rưỡi xe khởi hành từ công xã, chiều hai giờ từ huyện quay về.
Hai bà cháu đến bến còn sớm, trên xe chỉ lác đác vài người.
Lên xe xong, bà cụ để Lục Kiều Kiều ngồi ghế sát cửa sổ, còn mình thì ngồi phía ngoài gần lối đi.
Kiếp trước, Lục Kiều Kiều toàn đi tàu điện ngầm, tàu cao tốc hay máy bay. Xe khách kiểu cũ như này đúng là lần đầu thấy. Cô tò mò hết nhìn đông lại ngó tây như một đứa trẻ.
Chưa được bao lâu, xe đã đầy kín chỗ. Đúng lúc Lục Kiều Kiều nghĩ xe chuẩn bị khởi hành thì lại có thêm mấy người chạy đến.
Mấy người đó vừa lên, nhân viên bán vé liền không biết từ đâu lôi ra vài cái ghế gỗ nhỏ, phát cho từng người.
Họ nhận ghế rồi ngồi dọc theo lối đi giữa hai hàng ghế.
Trời thì nắng nóng, trong xe lại chật kín người, dù cửa sổ đều mở nhưng không khí vẫn oi bức đến khó chịu, lại thêm mùi mồ hôi trộn lẫn mùi gỗ ẩm khiến Lục Kiều Kiều suýt chút nữa thì nôn.
May là xe khởi hành, gió từ cửa sổ lùa vào giúp xua bớt mùi khó chịu trong xe.
Giao thông thời này đâu có như sau này, đường xá gồ ghề, xe cứ lắc lư xóc nảy mà hướng về phía huyện.
Khoảng một tiếng sau, cuối cùng xe cũng đến bến xe huyện.
Xe vừa dừng, hành khách liền ùa xuống như ong vỡ tổ. Bà cụ Lục vội kéo cháu xuống theo.
Lục Kiều Kiều vội níu tay bà cụ lại, nói:
“Bà ơi, đợi họ xuống hết rồi mình hãy đi.”
Cô không muốn bị chen lấn xô đẩy, đã đến nơi rồi thì xuống trễ một chút cũng chẳng sao.
Bà cụ nghe xong, tâm trạng đang nôn nóng cũng dịu xuống.
“Ừ, nghe lời bé ngoan.”
Chờ mọi người xuống hết, Lục Kiều Kiều một tay xách đồ, một tay đỡ bà cụ xuống xe.
“Bé ngoan, để bà xách đi! Bà sợ con mệt.”
Bà cụ xót cháu, lo cô xách đồ đi xa sẽ mệt nên giành lấy.
“Bà ơi, con ổn mà, nhẹ hều à.” Lục Kiều Kiều cười đáp.
Thấy không thuyết phục được, bà cụ đành để cô xách.
Hai bà cháu rời bến xe, đi thẳng đến nhà máy thép nơi bố Lục Kiều Kiều là Lục Chấn Quốc đang làm việc.
Đi gần nửa tiếng, họ cuối cùng cũng đến nơi.
Bà cụ từng đến đây rồi nên bác bảo vệ nhận ra ngay.
“Ồ! Lại đến thăm con trai à?” Bác bảo vệ cười vui vẻ hỏi.
Bà cụ cũng cười đáp: “Ừ, lâu không gặp, tiện chuyến lên huyện mua đồ ghé qua luôn.”