“Được rồi, bà đứng đây chờ nhé, tôi đi gọi người giúp.” Bác bảo vệ nói.
Nhà máy không cho người ngoài vào, người nhà muốn gặp thì phải nhờ bảo vệ gọi ra.
“Vậy làm phiền bác nhé.” Bà cụ vội nói cảm ơn.
Lục Kiều Kiều cũng lễ phép cúi đầu: “Bác vất vả rồi ạ!”
Bác bảo vệ cười ha hả: “Khách sáo quá!”
Chưa đầy một lát, bác đã quay lại, Lục Chấn Quốc đi cùng.
Từ xa Lục Kiều Kiều đã thấy "bố hời" của mình bước đến.
Ông cao lớn, dáng người rắn rỏi, gương mặt sáng sủa. Có lẽ từng đi lính nên trên người toát ra phong thái cứng cỏi khác người.
“Mẹ, Kiều Kiều, sao hai người lại đến đây?”
Vừa thấy mẹ và con gái, gương mặt lạnh lùng thường ngày của Lục Chấn Quốc liền nở nụ cười hiếm hoi.
Bà cụ cũng rất vui nhưng ngoài mặt thì chẳng lộ ra nhiều.
“Tiện chuyến lên huyện mua đồ, mẹ mang chút đồ ăn cho con.”
Nói xong, Lục Kiều Kiều nhanh tay đưa túi đồ cho bố.
“Bố, trong này còn có đôi giày mẹ tự tay làm cho bố nữa.”
Nghe con gái nhắc đến đôi giày vợ làm, lòng Lục Chấn Quốc ấm hẳn lên.
“Ừ, bố biết rồi. Về nói với mẹ con, cuối tháng bố về sẽ mang theo quà cho bà ấy.”
Ông không giỏi lãng mạn, nhưng biết ai đối tốt với mình thì phải hồi đáp. Vợ làm giày cho ông, ông cũng nên chuẩn bị quà cho bà ấy coi như biết ơn.
Lục Kiều Kiều không ngờ bố lại là người đàn ông biết quan tâm đến vợ như vậy.
“Vâng ạ, con sẽ nói với mẹ.”
Cô cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như trăng non.
“Mẹ, hai người chờ con chút, con quay lại xin nghỉ rồi đưa hai người đi dạo một vòng trong huyện nhé!” Lục Chấn Quốc đề nghị.
Bà cụ Lục xua tay từ chối thẳng: “Dắt với chả đưa, mẹ đâu phải con nít, cần gì con phải đi theo. Mau quay lại làm việc đi, đừng xin nghỉ nữa.”
Thời buổi này kiếm được công việc không dễ, con cả nhà bà cụ mà còn đòi xin nghỉ để đi chơi, thật chẳng ra sao.
Nếu không phải nể mặt Lục Kiều Kiều, bà cụ Lục chắc chắn đã mắng cho Lục Chấn Quốc một trận nên thân.
Lục Chấn Quốc kéo mẹ và con gái ra khỏi phòng bảo vệ, đến đứng dưới gốc cây gần đó, hạ giọng nói:
“Mẹ, dạo này trong huyện không được yên lắm, con sợ mẹ với Kiều Kiều gặp nguy hiểm.”
Bà cụ Lục thấy giọng điệu con nghiêm túc, tim lập tức giật thót, căng thẳng hỏi:
“Con à, có chuyện gì vậy? Sao lại nói trong huyện không yên?”
Lục Chấn Quốc đành giải thích rõ ràng:
“Mẹ, dạo này bên công an đang mở đợt truy quét gián điệp nằm vùng, hành động khá gắt nên trong huyện giờ hơi loạn.”
Lục Chấn Quốc biết chuyện này là vì ông từng xuất ngũ, giờ lại làm trưởng phòng bảo vệ của nhà máy gang thép.
Một số kẻ tình nghi đang trà trộn trong nhà máy, nên bộ phận bảo vệ cũng phải phối hợp chặt chẽ với công an.
Bà cụ Lục nghe đến chữ “gián điệp” thì mặt mày tái mét.
“Hay là... hay là mẹ đưa Kiều Kiều về quê luôn nhé?”
“Mẹ, mới có sáng sớm thì làm gì đã có xe về xã?” Lục Chấn Quốc nhắc khéo.
Bà cụ Lục lúc này mới sực tỉnh: “Thế... giờ làm sao?”
“Mẹ đừng lo, lát con đi cùng hai người là ổn hết.” Lục Chấn Quốc trấn an.
Nghe con trai nói vậy, bà cụ Lục cũng yên tâm phần nào.
“Vậy thì đợi con xin nghỉ xong rồi đi chung.”
Bàn bạc xong, hai mẹ con lại quay về phòng bảo vệ.
Lục Chấn Quốc nói vài câu với bác bảo vệ, sau đó để mẹ và con gái ở lại đó đợi, còn ông thì vào trong xin nghỉ phép.
Bà cụ Lục ngồi trò chuyện với bác bảo vệ, còn Lục Kiều Kiều thì đứng bên cạnh, không biết làm gì.
Đúng lúc này, ở cổng nhà máy có hai người đi tới. Một người mặc đồng phục công nhân nhà máy gang thép, chắc là nhân viên trong đó.