Nói xong, cô lần lượt gắp cá cho mọi người trong bàn, thậm chí còn gắp cho cả Vương Lệ Hồng.
Vương Lệ Hồng nhìn miếng cá trong bát, lại liếc nhìn bà cụ.
Bà cụ nhận ra ánh mắt đó, bực bội nói: “Nhìn tao làm gì? Là bé ngoan gắp cho mày đấy, muốn ăn thì ăn đi.”
Dù bà cụ từng nói không cho con dâu thứ hai ăn cá, nhưng nếu người ta đã gắp rồi, chẳng lẽ bà còn bắt nhả ra chắc?
Huống hồ đây là miếng cá do Lục Kiều Kiều gắp, nể mặt cháu, bà cụ cũng không nỡ ngăn cản.
Được bà cho phép, Vương Lệ Hồng mừng rỡ như bắt được vàng, vội vàng cho cá vào miệng.
Càng ăn lại càng mê, cá vừa thơm vừa đậm đà, đến mức bà ta muốn nhai lâu thêm chút nữa mới nuốt.
Bà cụ nhìn bộ dạng tham ăn đó mà khó chịu, không nhịn được nói: “Muốn ăn thì tự gắp đi, còn ngồi đó chờ người ta đút cho chắc?”
Vương Lệ Hồng mừng như mở cờ trong bụng, nỗi tủi thân lúc nãy cũng bay biến luôn.
Ăn xong, Vương Lệ Hồng chủ động giành rửa bát.
Bà cụ dẫn Lục Kiều Kiều ra sân hóng gió, còn Trần Mỹ Như thì vào trong chuẩn bị nước tắm cho cô.
Dù Lục Kiều Kiều đã nói nhiều lần là mình tự làm được, nhưng Trần Mỹ Như vẫn luôn giành làm giúp mỗi ngày.
Vì sáng hôm sau phải đi lên huyện, Lục Kiều Kiều tắm rửa rồi lên giường đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau trời còn chưa sáng rõ, bà cụ đã dậy làm vài cái bánh bột rồi nấu cháo bắp, còn luộc thêm hai quả trứng cho Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều vừa rửa mặt xong, bà cụ đã nhét luôn trứng vào tay cô.
“Bé ngoan, ăn mau rồi bà cháu mình ra đầu làng đón xe bò lên xã.”
Muốn lên huyện phải đi xe bò ra xã trước, rồi từ đó mới bắt xe khách đi tiếp.
“Con biết rồi ạ.” Cô vừa đáp vừa lấy một quả trứng đưa lại cho bà.
“Bà cũng ăn một quả đi.”
“Thôi, bà ăn no rồi, không đói. Trứng này con ăn hết đi.” Bà cụ lại nhét trứng trả về tay cô.
Lục Kiều Kiều chẳng nói chẳng rằng, bóc luôn vỏ, bẻ đôi rồi dí nửa quả vào miệng bà cụ.
Bà cụ hết cách, đành phải ăn nửa quả.
Cô ăn nốt phần còn lại rồi theo bà cụ ra khỏi nhà.
Hai bà cháu vừa đến đầu làng thì thấy chiếc xe bò của đội đã đậu sẵn ở đó, trên xe lác đác đã có người ngồi.
Bà cụ lập tức kéo tay cháu chạy nhanh tới.
“Bé ngoan, đi mau lên, không là lát nữa không còn chỗ ngồi đâu.”
Đừng tưởng bà già mà yếu, chạy còn nhanh hơn cả mấy đứa trẻ.
Chỉ mấy bước đã kéo được cháu đến cạnh xe, bà nhanh chóng đỡ Lục Kiều Kiều lên, rồi mới tự leo lên sau.
Vừa ngồi xuống chưa ấm chỗ, đã có người khác tới.
“May là mình nhanh chân đấy, không thì chắc không còn chỗ mà ngồi rồi!” Bà cụ thở phào nhẹ nhõm.
Người chạy đến sau không phải ai khác, chính là bà cụ họ Vương - Vương Đại Nha và cậu cháu đích tôn Lục Thành mà bà ta cưng như cưng trứng.
Lục Thành năm nay mười ba tuổi, là đứa cháu đầu tiên của Vương Đại Nha, cũng là đứa bà ta thương nhất. Mỗi lần bà ta lên công xã, thế nào cũng kéo theo thằng cháu cưng này.
Lúc đến gần xe bò, Vương Đại Nha mới nhìn rõ người đang tranh chỗ với mình lại là bà cụ Lục. Bà ta tức đến nghẹn họng, nhưng lại chẳng dám bật lại. Dù sao thì bà cụ Lục nổi tiếng là “chiến thần” của cả đội sản xuất, mấy ai dám dây vào.
Chỗ bị chiếm mất, Vương Đại Nha không cam lòng nuốt cục tức. Lên xe rồi liền bắt đầu châm chọc đầy ẩn ý.
“Một đứa con gái, đồ phá của mà cũng được nâng như nâng trứng, quý như vàng. Đúng là đời lắm trò.”
Nghe vậy mặt bà cụ Lục sầm xuống, trừng mắt nhìn Vương Đại Nha vừa chen lên xe, giận dữ quát: