70, Quân Tẩu Mang Đầy Vận May

Chương 26

Trước Sau

break

Vương Lệ Hồng nghe xong lập tức méo mặt, biết thế lúc nãy đã không lỡ miệng rồi.

Lục Hoằng Đạt và Lục Hoằng Tráng nhìn mẹ mình đầy thương cảm, nhưng cũng chẳng dám nói gì, lẳng lặng theo bà nội vào trong.

Bữa tối nay do bà cụ Lục đích thân xuống bếp, còn Lục Kiều Kiều thì đứng bên đọc công thức nấu món cá chua cay cho bà làm theo.

Chẳng mấy chốc, một chậu cá chua cay thơm lừng đã được bưng lên bàn. Lục Hoằng Đạt vừa nhìn thấy món cá màu sắc bắt mắt, mùi thơm nức mũi, lập tức nuốt nước miếng ừng ực.

Những người khác trong nhà họ Lục cũng không rời mắt khỏi dĩa cá.

Bà cụ Lục liếc mắt nhìn cả bàn, rồi hừ lạnh một tiếng.

Đúng là một lũ tham ăn, nhìn cứ như mấy trăm năm rồi chưa từng được ăn cá vậy.

Dù trong lòng nghĩ thế, ngoài miệng bà cụ vẫn nói: “Còn chần chừ gì nữa, ăn ngay đi, để nguội mất ngon.”

Dứt lời, bà cụ gắp ngay một miếng cá bỏ vào bát của Lục Kiều Kiều.

“Bé ngoan, mau nếm thử xem, không biết bà làm có đúng vị không nữa.” Bà cụ cười rạng rỡ.

Lục Kiều Kiều gắp miếng cá đưa vào miệng, vừa nhai vừa cảm nhận kỹ, rồi nheo mắt lại đầy thỏa mãn.

“Đúng vị luôn rồi, bà ơi, bà giỏi quá! Món gì vào tay bà cũng ngon tuyệt. Con thấy tay nghề của bà còn hơn cả mấy đầu bếp ở nhà hàng quốc doanh ấy chứ.”

Nhắc đến đầu bếp nhà hàng quốc doanh, mắt Lục Kiều Kiều sáng rực lên.

Sang năm là thi đại học phục hồi rồi, sau đó đất nước sẽ mở cửa cải cách. Đến lúc đó, cô hoàn toàn có thể khuyên cả nhà mở quán ăn nhỏ.

Với tài nấu nướng của bà cụ cộng thêm những món cô từng học khi làm food blogger kiếp trước, chắc chắn quán ăn sẽ đông khách nườm nượp.

Bà cụ nghe đến đoạn tay nghề của mình được khen hơn cả đầu bếp quốc doanh thì cười tít mắt, nhưng miệng vẫn giả vờ khách sáo:

“Con bé này chỉ giỏi nịnh bà vui thôi.”

“Bà ơi, con nói thật mà!” Lục Kiều Kiều phản bác ngay.

“Bà, chị cả nói đúng đấy ạ, tay nghề của bà thật sự hơn đầu bếp quốc doanh. Nếu nhà mình mà mở quán, đảm bảo buôn bán còn tốt hơn nhà hàng nhà nước!” Lục Hoằng Đạt hăng hái nói theo.

Bà cụ vốn đang vui vẻ vì lời khen, nghe đến nửa câu sau thì sắc mặt lập tức sầm xuống.

“Thằng nhóc này ăn nói linh tinh gì đấy? Bây giờ ai dám buôn bán chứ? Làm thế bị bắt là coi như phạm tội đầu cơ tích trữ, bị nhốt bóc lịch đấy! Sau này đừng có nói linh tinh nữa nghe chưa!” Giọng bà cụ nghiêm khắc hẳn.

May mà câu đó chỉ nói trong nhà. Nếu để người ngoài nghe được, có khi cả nhà bị lôi ra đấu tố cũng nên!

Lục Hoằng Đạt bị bà dọa sợ đến tái mặt.

“Bà... con chỉ tiện miệng nói thôi, con đâu biết là nghiêm trọng như vậy...”

Cậu thật sự không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy bà cụ nấu ăn ngon quá nên mới bật thốt lên như thế.

“Mẹ à, Hoằng Đạt nó còn nhỏ, nghĩ gì nói nấy chứ đâu có cố ý. Mẹ đừng mắng nó nữa.” Vương Lệ Hồng thương con, vội vàng đứng ra nói đỡ.

Bà cụ liếc bà một cái, giọng lạnh tanh: “Nó còn nhỏ không biết thì mày làm mẹ phải dạy nó chứ. Câu nào nói được, câu nào không nói được, mày không dạy à?”

Vương Lệ Hồng vốn đã tủi thân vì bị cấm ăn cá, giờ lại bị mắng thêm, nước mắt sắp trào ra. Nhưng vì sợ, bà ta đành nín nhịn, nuốt nước mắt vào trong.

“Mẹ, sau này con sẽ dạy nó cẩn thận hơn.”

Lục Chấn Nghiệp cũng vội tiếp lời: “Mẹ, con cũng sẽ để ý dạy bọn nhỏ.”

Lục Kiều Kiều vốn cũng định nói đến chuyện mở quán, nhưng thấy bà cụ phản ứng gắt như thế thì đành tạm gác lại, chờ sau khi cải cách rồi hẵng bàn tiếp.

“Bà ơi, cá sắp nguội rồi, mình ăn đi thôi!” Cô vội chuyển đề tài, sợ bà cụ lại tiếp tục mắng người nhà phòng hai.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc