Kiếp trước Lục Kiều Kiều lớn lên trong trại trẻ mồ côi, gần như chưa từng chơi bùn bao giờ. Đây là lần đầu tiên cô được ngồi bên bờ sông nghịch bùn cùng lũ trẻ như thế này.
Cẩu Đản với đám nhóc kia rõ ràng là chơi bùn quen rồi, mới tí tẹo mà đã nặn ra đủ thứ hình thù.
“Chị Kiều Kiều, chị nhìn con gà trống em nặn có giống không?” Cẩu Đản cầm con gà bùn vừa nặn xong đưa ra trước mặt Lục Kiều Kiều hỏi.
Cô nhìn con gà đất cậu nhóc đang cầm, gật đầu khen ngợi:
“Ừm, giống lắm đấy. Cẩu Đản giỏi quá, còn biết nặn cả gà trống bằng bùn nữa cơ.”
Được khen, Cẩu Đản hí hửng hẳn: “Chị Kiều Kiều, con gà trống này em tặng chị đó!”
“Sao lại tặng cho chị?” Lục Kiều Kiều hỏi.
Cẩu Đản nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rồi nghiêm túc đáp:
“Vì em thích chị Kiều Kiều! Nên em muốn tặng chị con gà này làm tín vật định tình, sau này em lớn rồi sẽ cưới chị Kiều Kiều làm vợ.”
Lục Kiều Kiều nghe xong câu đó thì phì cười tại chỗ.
Nhóc con mới chín tuổi, tóc còn chưa mọc đủ, thế mà nói câu “cưới chị làm vợ” ngon ơ như người lớn.
Cẩu Đản thấy cô cười thì tưởng cô không tin, vội vàng nói thêm:
“Chị Kiều Kiều, em nói thật đấy!”
“Em biết cưới vợ nghĩa là gì không?” Lục Kiều Kiều nhìn cậu hỏi.
Cẩu Đản gật đầu ngay lập tức: “Biết chứ! Cưới vợ là đưa người mình thích về nhà ở chung, ngày nào cũng được ăn cơm với ngủ cùng người đó, còn có thể sinh thật nhiều thật nhiều em bé nữa.”
“Phụt...” Lục Kiều Kiều không nhịn nổi, lại cười bật thành tiếng.
Nhưng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu bé, cô vội vàng dỗ dành:
“Thôi được rồi, em còn nhỏ lắm, chuyện cưới vợ thì để sau này lớn hãy tính nhé! Giờ thì chúng ta đi kéo lưới lên xem có cá không nào!”
Cẩu Đản vốn còn định nói thêm gì đó, nhưng vừa nghe nhắc tới kéo lưới thì đã vứt ngay chuyện cưới xin qua một bên.
Lục Kiều Kiều tới mép sông, bắt đầu kéo lưới lên, mấy đứa nhỏ cũng chạy tới phụ.
Lưới kéo lên rất nhanh, nhưng trong chiếc lưới to oành ấy chỉ có vài con cá nhỏ bằng ngón tay.
Cẩu Đản với đám nhóc thấy cái lưới trống trơn thì mặt mũi tiu nghỉu hết cả.
“Sao lại thế này? Người ta nói có lưới là sẽ bắt được nhiều cá mà...” Cẩu Đản gãi đầu nhìn cái lưới.
“Chắc do chúng ta thả lưới sát bờ quá?” Hổ Tử cũng gãi đầu theo.
“Hay lát nữa thả lưới ra giữa sông thêm chút nữa?”
Hai đứa vừa thì thầm bàn tính, đã quên béng lời dặn ban nãy của Lục Kiều Kiều là không được xuống sông.
Đợi hai đứa bàn bạc xong, Lục Kiều Kiều mới chậm rãi lên tiếng:
“Hay là chị đi gọi bố mẹ bọn em tới, nhờ họ giúp bọn em bắt cá nhé?”
Hai đứa vừa nghe thế thì lập tức nhảy dựng lên.
“Chị Kiều Kiều, lúc nãy chị nói sẽ không mách với bố mẹ bọn em mà!”
“Nhưng các em cũng hứa là sẽ không xuống sông cơ mà.”
“Nhưng gần bờ thế này thì làm gì có cá mà bắt...” Cẩu Đản xụ mặt nói.
Lục Kiều Kiều khẽ bật cười, rồi nói: “Ai bảo ở đây không có cá?”
“Hồi nãy bọn em vừa thả lưới mà có bắt được gì đâu.” Cẩu Đản nói với vẻ uể oải.
“Hồi nãy không có, không có nghĩa lát nữa cũng không có. Nào, lại đây phụ chị thả lưới tiếp đi, lần này chắc chắn bắt được cá.” Lục Kiều Kiều nói chắc nịch.
Cẩu Đản định phản bác, nhưng đối diện với vẻ mặt đầy tự tin của cô thì lại thôi.
“Được, em tin chị Kiều Kiều.”
Chị Kiều Kiều đã nói bắt được cá thì chắc chắn sẽ bắt được!
Rất nhanh, bọn nhỏ lại giúp thả lưới xuống sông lần nữa. Lục Kiều Kiều nhìn tấm lưới vừa buông xuống, trong lòng âm thầm nghĩ: lát nữa cá bơi hết về đây là có thể bắt được thật nhiều.