Nhưng lục tung cả căn phòng lên cũng không thấy lấy một quyển sách nào.
Không cam lòng, cô lục lại lần nữa, vẫn không có kết quả, đành chịu thua.
Xem ra chỉ có thể hy vọng mai vào huyện sẽ kiếm được sách ở chỗ thu mua ve chai.
Sau khi sắp xếp lại phòng ốc, cô tính đi lên núi tìm hai anh em Lục Hoằng Đạt.
Nhưng vừa ra khỏi sân, đã thấy một đám trẻ con đang kéo nhau đi ngang qua cổng.
Lờ mờ còn nghe chúng nói gì đó về chuyện ra sông bắt cá.
Cô lập tức nhớ lại việc thân chủ từng chết đuối ở sông. Nếu không có người cứu kịp thời, có khi cô vừa xuyên đến đã phải quay đầu xuống âm phủ rồi.
Nghĩ thế, cô cũng chẳng buồn lên núi nữa, quay sang bám theo lũ trẻ kia.
“Cẩu Đản, bọn em đi ra sông bắt cá à?” Cô túm lấy thằng nhóc đi đầu hỏi.
Cẩu Đản đang đi vui vẻ, bị người ta túm bất ngờ thì giật nảy mình. Đến khi nhìn rõ là Lục Kiều Kiều, mặt nó lập tức nở nụ cười toe toét.
“Chị Kiều Kiều, bọn em định đi ra sông giăng lưới bắt cá, chị có muốn đi cùng không?”
Lục Kiều Kiều từ nhỏ được cưng chiều, tính cách hoạt bát dễ gần, đám trẻ trong đội cũng rất thích chơi cùng cô.
“Ra sông nguy hiểm lắm, bọn em cứ thế kéo nhau ra đó, lỡ xảy ra chuyện thì sao? Chị mới ngã sông hôm trước, còn chưa sợ à?” Lục Kiều Kiều nghiêm mặt nói.
Không phải cô thích lo chuyện thiên hạ, mà bọn nhỏ này đều là hy vọng của mỗi gia đình, chỉ cần một đứa có chuyện là một nhà tan nát.
Cẩu Đản thấy cô nghiêm túc thì ngoan ngoãn đáp lời.
“Chị Kiều Kiều, bọn em chỉ dùng lưới để giăng cá thôi, không định xuống sông đâu.”
Nói xong, sợ cô không tin, Cẩu Đản còn lấy lưới ra cho cô xem.
“Chị nhìn này, đây là lưới bọn em kiếm được.”
Lục Kiều Kiều nhìn cái lưới trong tay thằng bé, tuy cũ kỹ nhưng vẫn còn dùng tốt.
“Lưới này bọn em lấy ở đâu ra?” Cô hỏi.
“Mấy đứa em tìm được trong một cái hang trên núi đó!” Một thằng nhóc khác vội chen vào trả lời.
Cẩu Đản cũng gật đầu lia lịa: “Đúng rồi đó chị, là bọn em tìm được trong hang!”
Lục Kiều Kiều: “...”
Thế này là đang coi cô là con nít ba tuổi chắc?
Nhưng đám nhỏ không muốn nói thật, cô cũng không ép. Dù sao cô cũng chẳng phải cha mẹ chúng nó, lo nhiều làm gì.
“Chị Kiều Kiều, chị đi cùng bọn em đi, em hứa là bọn em không xuống nước đâu.” Cẩu Đản nắm tay cô năn nỉ.
Những đứa khác cũng đồng loạt phụ họa, rủ cô đi cùng.
Lục Kiều Kiều dở khóc dở cười nhìn bọn nhóc. Biết ngay là sợ cô mách phụ huynh nên kéo cô theo để “cùng hội cùng thuyền” đây mà.
“Nhưng các em cũng biết là chị vừa mới ngã sông xong, giờ cứ nhìn thấy nước là sợ muốn chết luôn, nên thôi chị không đi đâu.” Lục Kiều Kiều giả vờ run rẩy nói.
Cẩu Đản thấy cô sợ thật thì cũng không nài ép nữa.
“Vậy chị Kiều Kiều, chị đừng mách với bố mẹ bọn em được không?” Cẩu Đản ngước nhìn cô, mặt mũi đầy vẻ cầu xin.
“Đúng đó chị, đừng nói với bố mẹ bọn em nhé, bọn em hứa sẽ không xuống sông đâu mà!” Mấy đứa còn lại cũng phụ họa, ánh mắt long lanh.
Lục Kiều Kiều nhìn đám nhỏ mặt mũi năn nỉ mà thở dài bất lực.
“Thôi được rồi, chị đi theo bọn em. Nhưng nói trước, ai mà xuống sông là chị mách phụ huynh liền đấy nhé!” Lục Kiều Kiều dọa.
Bọn nhỏ vừa nghe Lục Kiều Kiều chịu đi cùng thì lập tức phấn khởi hẳn lên.
“Chị Kiều Kiều, bọn em nhất định sẽ ngoan mà!” Cẩu Đản làm gương hứa trước.
Thế là Lục Kiều Kiều theo chân bọn nhỏ cùng đi ra bờ sông.
Đến nơi, cô giúp đám nhóc trải lưới đánh cá ra, sau đó thì cùng bọn chúng chơi bùn bên mép nước.