70, Quân Tẩu Mang Đầy Vận May

Chương 19

Trước Sau

break

Nhưng lần này, nỗi sợ bị gả đi đã vượt qua cả nỗi sợ bị đánh.

“Cho dù bà có đánh chết cháu, cháu cũng không lấy chồng!”

Nói xong, Hứa Lai Đệ lập tức quay đầu chạy đi.

Bà cụ Hứa muốn đuổi theo, nhưng làm gì đuổi kịp, cuối cùng chỉ biết đứng tại chỗ mắng chửi.

Bên này, nhà họ Lục.

Lục Kiều Kiều đem giấy cam đoan về, khóa lại cẩn thận trong tủ.

Bà cụ Lục thì ngồi ở phòng khách, đang bàn với cả nhà chuyện ngày mai lên thị trấn.

“Sáng mai tao dắt Kiều Kiều lên phố mua ít đồ, tiện đường đem thịt gà lên cho thằng cả. Lão Nhị mai nhớ đến chỗ đội trưởng xin phép nghỉ cho tao.” Bà cụ nói với Lục Chấn Nghiệp.

Lục Chấn Nghiệp vội gật đầu: “Vâng, con biết rồi mẹ. Mẹ với Kiều Kiều mai đi đường cẩn thận nhé, dạo này trên phố nhiều bọn bắt cóc lắm. Kiều Kiều nhà mình xinh xắn thế này, mẹ phải trông chừng con bé cho kỹ vào.”

“Tao là đồ ngốc chắc? Đương nhiên tao sẽ trông chừng Kiều Kiều cẩn thận, khỏi cần mày lo chuyện bao đồng.” Bà cụ Lục nói đầy bực dọc.

Sau đó bà lại quay sang nhìn Trần Mỹ Như.

“Vợ thằng cả, có gì muốn gửi cho thằng cả không?”

Trước giờ mỗi lần bà cụ Lục vào huyện thăm Lục Chấn Quốc, Trần Mỹ Như đều nhờ bà mang theo ít đồ.

“Mẹ, hôm qua con mới làm xong một đôi giày, mai mẹ mang giúp con đưa cho Chấn Quốc nhé!” Trần Mỹ Như nói.

Ban đầu bà định chờ đến cuối tháng khi Lục Chấn Quốc về rồi mới đưa, nhưng giờ mẹ chồng đã định đi huyện, thì gửi theo luôn cũng được.

Bàn bạc xong chuyện vào huyện, cũng đến giờ buổi chiều phải ra đồng làm.

Lục Kiều Kiều vì mai phải theo vào huyện đưa đồ cho ông bố hời, nên chiều nay không theo hai nhóc con lên núi mà quyết định ở nhà làm món gà xào cay tê.

Bà cụ Lục thấy cô không đòi theo hai thằng nhóc lên núi, trong lòng vui ra mặt.

Dù mấy lần trước Lục Kiều Kiều lên núi đều xách được không ít đồ ngon về, nhưng núi rừng nói gì cũng nguy hiểm, bà cụ thật lòng chẳng muốn cháu gái cưng dính vào.

“Bé ngoan, con cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đợi bà đi làm về sẽ nấu món ngon cho con ăn!” Bà cụ dặn trước khi ra cửa.

“Vâng, con biết rồi ạ.” Lục Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu.

Chờ cả nhà ra ngoài, trong sân chỉ còn mỗi mình cô.

Lục Kiều Kiều vào bếp, lấy con gà rừng bà cụ đã xử lý sẵn hồi trưa, rồi thái thịt gà thành từng miếng nhỏ.

Sau đó thêm muối, mì chính, nước tương và hoa hồi vào, trộn đều rồi ướp chừng mười mấy phút.

Tranh thủ lúc đó, cô ra sân hái ít ớt khô treo trên giàn, rửa sạch rồi để sẵn.

Rồi cô bóc tỏi, thái gừng, chuẩn bị đầy đủ gia vị, xong xuôi mới nhóm bếp đun nóng nồi.

Chờ nồi nóng, cô đổ dầu vào, đợi dầu đủ nhiệt thì đổ thịt gà đã ướp vào chiên cho đến khi vàng giòn rồi vớt ra.

Tiếp đó cô đổ bớt dầu thừa ra, để lại chút dầu lót đáy, cho ớt khô, tỏi băm, hạt tiêu cùng ít gừng vào phi thơm. Cuối cùng cho thịt gà đã chiên vào đảo đều, trước khi tắt bếp rắc thêm một nắm mè trắng.

Món gà xào cay tê thơm nức mũi, vừa ra khỏi chảo đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Lục Kiều Kiều gắp một miếng thử.

Ừm! Vị ngon thật, dù không có đầy đủ gia vị như ở hiện đại, nhưng hương vị vẫn chẳng kém chút nào.

Cô bày món ăn ra đĩa, rồi rửa sạch nồi nấu.

Xong việc, cô bắt đầu nghĩ đến tương lai. Năm sau sẽ khôi phục thi đại học, đương nhiên cô không thể bỏ lỡ, phải tận dụng làn gió đổi mới này trở thành lứa người tiên phong dám "ăn cua".

Mà muốn thi đại học, tất nhiên phải ôn lại kiến thức cấp ba.

Cô định đi tìm lại sách giáo khoa cũ của nguyên chủ hồi trước, dù gì năm ngoái người kia vừa mới tốt nghiệp cấp ba.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc