70, Quân Tẩu Mang Đầy Vận May

Chương 18

Trước Sau

break

“Lúc đó, cả nhà họ Hứa có mà nổi tiếng khắp xã cho xem.” Bà cụ Lục giận dữ nói, giọng đầy uy lực.

Bà cụ Hứa nhìn thấy nhà họ Lục kéo đến, mặt mày đã xám ngoét, giờ nghe thêm câu này của bà cụ thì suýt nữa xỉu luôn tại chỗ.

Nếu nhà họ Lục thật sự báo công an, thì nhà bà ta coi như mất hết mặt mũi. Chuyện lan ra rồi thì còn ai dám làm mai cho mấy đứa ăn hại của nhà bà ta nữa?

Nghĩ tới đây, bà cụ Hứa lập tức cắn răng, quyết định "hy sinh" Hứa Lai Đệ.

“Thôi được rồi, cứ làm theo như hôm qua đã nói. Tôi bảo con bé ra sân phơi xin lỗi ngay, giấy cam đoan tôi cũng bắt nó viết.”

Nói xong, bà ta vội lôi Hứa Lai Đệ đi xin lỗi.

Hứa Lai Đệ thì gần như tuyệt vọng, rõ ràng vừa rồi còn thuyết phục được bà nội tha cho chuyện xin lỗi trước đám đông. Sao nhà họ Lục mới vừa đến, bà nội đã đổi giọng rồi?

“Bà nội, cháu...” Hứa Lai Đệ còn định van xin, nhưng bà cụ Hứa không cho cơ hội.

“Mau đi xin lỗi! Không thì đừng trách tao ác.” Bà cụ Hứa trừng mắt gầm lên.

Dù trong lòng vô cùng không cam tâm, cuối cùng Hứa Lai Đệ vẫn bị ép ra sân phơi.

Tới nơi, cô ta miễn cưỡng xin lỗi Lục Kiều Kiều, sau đó phải viết giấy cam đoan ngay trước mặt toàn thể dân làng.

Lục Kiều Kiều nhận lấy tờ giấy, lạnh nhạt nói:

“Tuy thái độ xin lỗi của cô không ra gì, nhưng tôi cũng không phải loại người không nói lý. Tôi tạm chấp nhận lời xin lỗi này. Nhưng tôi chấp nhận xin lỗi không có nghĩa là sẽ tha thứ. Sau này gặp tôi thì tốt nhất là tránh đường mà đi, lỡ tôi không kiềm được tính nóng, hậu quả cô tự chịu.”

Nói dứt câu, Lục Kiều Kiều cũng không thèm nhìn biểu cảm của cô ta, quay lưng bỏ đi.

Người dân xem náo nhiệt xong cũng dần rút hết khỏi sân phơi.

Hứa Lai Đệ đứng im tại chỗ, trong lòng tràn ngập uất ức và căm hận. Đều là cháu gái cả, dựa vào đâu Lục Kiều Kiều lại được nhà họ Lục cưng chiều như vậy, còn cô ta thì bị bà nội ghét bỏ không tiếc lời?

Nhìn bóng lưng Lục Kiều Kiều rời đi, tay Hứa Lai Đệ siết chặt thành nắm đấm đến mức lòng bàn tay rớm máu, mới chịu buông ra.

“Còn nhìn cái gì? Không mau cút về đi! Mày làm mất hết mặt mũi nhà họ Hứa rồi đấy!” Bà cụ Hứa không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng, gào lên với cô ta.

“Bà...”

“Đừng gọi tao là bà! Tao hối hận vì có đứa cháu gái như mày.” Bà cụ Hứa mắng không tiếc lời, miệng liên tục phun ra những câu độc địa.

Hứa Lai Đệ cúi đầu, hàng mi dài che khuất đi ánh mắt đầy oán độc.

Bà cụ Hứa đứng trước mặt vẫn cứ gào lên không ngừng, đến khi khô cả miệng mới chịu ngừng lại.

“Mấy ngày tới mày ở yên trong nhà cho tao, đừng đi đâu hết. Đợi mấy hôm nữa, nhà họ Đỗ bên đội Vĩnh Phong sẽ đến đón mày.”

Nghe vậy, Hứa Lai Đệ lập tức ngẩng phắt đầu.

“Bà nói gì cơ? Nhà họ Đỗ nào?”

Bà cụ Hứa liếc mắt: “Tất nhiên tao đã tìm cho mày một mối rồi. Không lẽ mày còn muốn ở lại nhà ăn bám mãi?”

Hứa Lai Đệ lắc đầu liên tục: "Không! Bà ơi, cháu không muốn lấy chồng, cháu xin bà đừng gả cháu đi!”

Người cô ta thích là tri thức Trần, người cô ta muốn lấy cũng là anh ấy, sao có thể bị đẩy cho một nhà nào đó như đồ đem bán?

Hơn nữa, nhìn cái cách bà nội ghét cô ta như thế, chắc chắn sẽ không tìm nhà đàng hoàng, kiểu gì cũng đem cô ta đổi lấy sính lễ cao ngất.

Mắt bà cụ Hứa trợn ngược, giọng the thé: “Đồ ăn hại! Tao đã đồng ý với người ta rồi, mày không lấy cũng phải lấy. Không thì tao đánh chết mày!”

Nghe vậy, Hứa Lai Đệ theo phản xạ rụt người lại. Trước kia cô ta đã từng bị bà nội đánh không ít lần nên biết rõ tay bà nặng thế nào.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc