Hồ Lan Hoa bắt đầu cáu: "Dậy ngay cho mẹ!”
“Không! Con không dậy!” Lục Bân vừa nói vừa lăn tới chỗ có vết nước đọng.
Hồ Lan Hoa tức quá, liền lấy cây roi tre dài trên tường, quất thẳng lên người cậu bé.
“Cho mày lăn này! Cho mày không nghe lời này!”
Dù bà đã cố ý nhẹ tay, nhưng roi tre vẫn rát buốt khi quất vào người.
Lục Bân bật khóc toáng, không dám lăn nữa, lập tức đứng dậy rồi chạy ra ngoài.
Hồ Lan Hoa cũng chẳng đuổi theo mà quay lại bếp nấu cơm tiếp.
Lục Bân vừa ra khỏi nhà là nín khóc ngay, rồi lén chạy đến bên tường nhà họ Lục.
Cậu bé tìm một góc ngồi xuống, hít hà mùi thịt từ nhà họ Lục bay sang.
Không được ăn thịt thì thôi, ngồi đây ngửi mùi cũng được...
Lúc này, Lục Kiều Kiều và người nhà đang ăn cơm trong phòng chính.
Cô gắp một miếng thịt gà, vừa bỏ vào miệng thì mắt lập tức sáng lên.
Không thể không khen, tay nghề của bà nội đúng là đỉnh thật. Món gà hầm nấm này, mùi vị y như cô nấu vậy!
“Bà ơi, bà giỏi quá! Món này ngon cực kỳ luôn!” Lục Kiều Kiều không tiếc lời khen.
Bà cụ Lục được cháu gái khen, mặt mày rạng rỡ.
“Cũng nhờ bé ngoan dạy cho bà đó chứ, không có cháu chỉ, bà sao mà nấu được ngon như vậy!”
“Cũng tại tay nghề bà tốt mà! Đưa cho người khác làm chưa chắc đã ngon được như bà đâu!” Lục Kiều Kiều cười nói.
“Cái miệng của bé ngoan nhà mình đúng là ngọt như rót mật!”
Mấy người nhà họ Lục thấy thế cũng nhao nhao khen bà cụ nấu ăn ngon, nhưng bà cụ chỉ nhẹ gật đầu rồi chẳng nói thêm gì.
Ăn xong, hai cô con dâu dọn dẹp chén bát, bà cụ Lục liền dẫn cả nhà ra sân phơi thóc.
Nhà họ Lục là người đến sân phơi sớm nhất, sau đó dân làng mới lục đục kéo tới.
Đợi mãi, dân làng đã đến gần hết mà vẫn chưa thấy bóng dáng người nhà họ Hứa đâu.
Sắc mặt bà cụ Lục lập tức sa sầm xuống, cái bọn nhà họ Hứa này định giỡn mặt bà chắc?
“Lão Nhị, Hoằng Văn, Hoằng Tráng, Hoằng Đạt, còn cả vợ thằng cả với vợ thằng hai, theo tao đến nhà họ Hứa, lôi cái con mặt dày kia ra đây.” Bà cụ Lục quay lại, nghiêm giọng nói với đám người nhà mình.
Lục Chấn Nghiệp và mấy anh em Lục Hoằng Văn tức đến sôi máu, sắc mặt Trần Mỹ Như cũng chẳng khá hơn.
“Mẹ, chúng con qua đó kéo người về ngay.” Lục Chấn Nghiệp nghiến răng đáp.
“Đi, qua đó lôi nó ra!”
Cả nhà họ Lục kéo nhau sang nhà họ Hứa với khí thế ngút trời, dân làng cũng lục đục kéo theo sau.
Từ xa đã thấy đội trưởng đang đứng trước cửa nhà họ Hứa, còn bà cụ Hứa và Hứa Lai Đệ thì không biết đang nói gì với ông ấy, chỉ thấy sắc mặt đội trưởng đen như đít nồi.
Tới gần, mọi người mới nghe được tiếng đội trưởng quát lớn:
“Xin lỗi công khai và viết giấy cam đoan là chuyện hôm qua chính miệng hai người hứa với nhà họ Lục, giờ lại lật lọng là sao? Hay là muốn để nhà họ Lục báo công an bắt hai người?”
“Không mà đội trưởng, chúng tôi chỉ muốn xin lỗi riêng con bé nhà họ Lục thôi. Dù gì con bé Lai Đệ nhà tôi cũng mới vừa nói được mối hôn sự, mà nếu phải xin lỗi công khai, bên nhà trai chắc chắn sẽ hủy hôn. Đội trưởng cũng biết con gái mà bị từ hôn thì tiếng tăm coi như bị hủy hoại hết...” Bà cụ Hứa cuống quýt giải thích.
Cơn giận của bà cụ Lục bùng nổ trong nháy mắt.
“Phi! Cái con rắn độc đó suýt nữa hại chết bé ngoan nhà tôi, cái loại như nó mà còn đòi giữ tiếng tốt? Mơ đi! Tôi nói cho mà biết, hôm nay nếu không xin lỗi trước mặt mọi người thì tôi sẽ lên thẳng trụ sở xã báo công an, để xem công an làm việc thế nào.”