70, Quân Tẩu Mang Đầy Vận May

Chương 22

Trước Sau

break

Chẳng bao lâu sau, mặt sông bắt đầu có động tĩnh. Nước sông vốn trong veo giờ bỗng trở nên đục ngầu.

Không biết từ đâu bơi tới một đàn cá khổng lồ, tất cả đều lao thẳng về phía tấm lưới.

Cẩu Đản với đám nhóc đang mải chơi bùn bên kia, chợt một đứa ngẩng đầu nhìn về phía lưới, lập tức kinh ngạc kêu lên:

“Cá! Nhiều cá quá!”

Mấy đứa còn lại cũng ùa tới mép sông nhìn theo, quả nhiên thấy một bầy cá to đang chen chúc chui vào lưới.

“Chị Kiều Kiều, mau nhìn đi! Nhiều cá quá! Mau mau kéo lưới lên thôi, không cá chạy mất bây giờ!” Cẩu Đản phấn khích hét toáng lên.

Mấy đứa kia cũng vội vã chạy về phía mép nước, định cùng nhau kéo lưới.

“Khoan đã! Mấy đứa đi gọi đội trưởng tới đây đã, đợi họ đến rồi kéo lưới cùng.” Lục Kiều Kiều sợ bọn nhỏ lội xuống sông, vội vàng ngăn lại.

Nghe tới chuyện đi gọi đội trưởng, lũ nhóc đồng loạt xị mặt.

“Chị Kiều Kiều, chị nói rồi mà, bọn em ngoan thì chị sẽ không mách bố mẹ cơ mà...” Cẩu Đản lí nhí nói.

Lục Kiều Kiều xoa đầu cậu, dịu dàng giải thích:

“Em nhìn đi, cá trong lưới nhiều như thế, chỉ có chúng ta thôi thì kéo sao nổi? Không gọi đội trưởng tới giúp thì lũ cá này bơi mất hết thì sao?”

Nghe đến chuyện cá bơi mất, mấy đứa nhóc không chịu nổi nữa.

“Không được, bọn em cực khổ lắm mới bắt được chỗ cá này, không thể để chúng nó chạy mất!”

“Đúng rồi, không thể để mất được!”

Cẩu Đản nhìn Lục Kiều Kiều: “Chị Kiều Kiều, chị đợi ở đây nha, em đi gọi đội trưởng tới ngay!”

Nói rồi, cậu nhóc phóng vèo đi mất hút.

Lục Kiều Kiều thì tranh thủ tập hợp bọn nhỏ lên bờ, dặn đi dặn lại không được bén mảng xuống sông.

Chưa đến mười phút sau, Cẩu Đản đã hớt hải quay về, sau lưng là đội trưởng cùng đám dân làng đang vác xô chạy theo.

“Chị Kiều Kiều! Em gọi được đội trưởng tới rồi!”

Từ đằng xa, Cẩu Đản đã gào toáng lên.

Đợi đội trưởng và dân làng kéo tới, Lục Kiều Kiều liền dẫn họ đến mép sông.

Vừa thấy đàn cá chen chúc trong lưới, đội trưởng cùng dân làng không hẹn mà cùng hít sâu một hơi lạnh.

Vẫn là đội trưởng phản ứng nhanh nhất.

“Còn đứng đực ra đó làm gì, mau qua kéo lưới lên!”

Giọng quát của đội trưởng vừa dứt, đám dân làng kéo theo lập tức ùa xuống, cùng nhau hợp sức kéo lưới.

Chẳng mấy chốc, lưới cá được kéo lên khỏi mặt nước. Cá bên trong quẫy đạp loạn xạ, có con suýt nữa thì lại nhảy ngược xuống sông.

May mà dân làng tay nhanh mắt lẹ, kịp thời bắt lại.

Đội trưởng nhanh chóng chỉ đạo mọi người đổ cá vào xô nước. Xô không đủ, ông lại bảo dân làng chạy về nhà lấy thêm chậu ra.

Lúc này, bà cụ Lục cũng vừa nhận được tin đang hớt hải chạy tới, vừa đi vừa gọi to:

“Bé ngoan ơi, bé ngoan, con đâu rồi?”

“Bà ơi, con ở đây này!” Lục Kiều Kiều vẫy tay với bà cụ Lục.

Thấy cháu gái vẫn an toàn đứng đó, bà cụ Lục mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Bé ngoan, chẳng phải con bảo ở nhà sao? Sao lại chạy ra đây? Cái sông này nguy hiểm lắm biết không!”

Nghĩ đến chuyện mấy hôm trước cháu mình suýt bị đứa lòng dạ độc ác kia đẩy xuống sông, bà cụ lại thấy tim mình thắt lại.

“Bà ơi, ở nhà chán quá, thấy họ đi ngang qua cổng nói là đi kéo cá, con cũng rảnh nên chạy theo xem chút thôi ạ.” Lục Kiều Kiều cười đáp.

Bà cụ Lục trừng mắt lườm cô một cái, nói ngay: “Con đúng là lành vết thương quên đau, quên chuyện mấy bữa trước rồi à? Về sau đừng có lang thang ra bờ sông nữa, nghe chưa?”

“Dạ, con biết rồi mà.” Lục Kiều Kiều gật đầu, rồi nhanh chóng đổi chủ đề: “Bà ơi, bà nhìn kìa, chúng con bắt được bao nhiêu cá luôn, lát nữa chia xong mình mang cá về nhà ăn nha?”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc