Vừa nghe đến đây, mắt tổ trưởng Triệu sáng rực lên. Dạo gần đây, vợ chồng ông vì chuyện của con gái mà lo sốt vó. Nếu không tìm được việc sớm thì con bé sẽ phải đi lao động ở vùng sâu vùng xa mất. Không ngờ “người buồn ngủ gặp chiếu manh”.
“Cô Lý, cô thật sự muốn bán lại suất làm việc này à?” Ông cố gắng giữ bình tĩnh, giọng hỏi nhẹ nhàng.
Lý Diệu Tình gật đầu, chắc nịch: “Vâng, dù gì em cũng phải đi rồi, giữ lại cũng chẳng để làm gì, chi bằng bán cho người thật sự cần.”
Thấy cô nói chắc như đinh đóng cột, tổ trưởng Triệu hỏi giá: “Vậy không biết cô định bán với giá bao nhiêu?”
Cô cụp mắt suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Năm trăm tệ kèm thêm chút phiếu, là phiếu thịt hay phiếu công nghiệp đều được, tùy nhà mình sắp xếp.”
Theo trí nhớ của nguyên chủ, bây giờ một công việc thời vụ cũng có thể bán được ba trăm tệ, mà công việc này lại là biên chế chính thức. Cho nên giá năm trăm là hoàn toàn hợp lý, thậm chí có người còn bỏ ra sáu bảy trăm để mua.
Tổ trưởng Triệu hiểu rất rõ giá trị của một công việc ổn định thời buổi này, nên nghe giá xong liền gật đầu đồng ý: “Được, năm trăm tệ thì năm trăm tệ. Về phiếu, tôi chỉ có mười cân phiếu thịt với một trăm phiếu công nghiệp, cô xem có được không?”
Lý Diệu Tình biết kiếm phiếu không dễ, ông có thể đưa được chừng đó là tốt rồi.
“Được ạ, vậy em đi làm thủ tục bàn giao công việc.”
Thấy cô đồng ý, tổ trưởng Triệu lập tức vào phòng lấy tiền và phiếu. Rất nhanh sau đó, ông mang ra đưa tận tay cho cô: “Cô Lý, cô kiểm tra lại tiền với phiếu đi.”
Cô không khách sáo, cầm lên đếm lại một lượt, thấy không sai thì chủ động nói đi làm thủ tục chuyển giao công việc.
Tổ trưởng Triệu vốn là người có tiếng nói trong xưởng, mà Lý Diệu Tình thì cũng chưa chính thức vào làm, nên thủ tục chuyển giao diễn ra suôn sẻ vô cùng. Chưa đến mười lăm phút là xong.
Cầm trong tay năm trăm tệ mới tinh, Lý Diệu Tình định bụng ghé nhà hàng quốc doanh ăn một bữa ra trò. Nhưng rồi mới sực nhớ, thời này đi ăn không chỉ cần tiền mà còn phải có phiếu lương thực và phiếu thịt.
Phiếu thịt thì cô có rồi nhưng lại quên xin phiếu gạo. Vừa rồi mải nghĩ đến chỗ gạo trong không gian riêng mà quên mất chuyện đó. Hay là đến chợ đen xem thử có mua được phiếu gạo không?
Hiếm khi xuyên không, phải đi ăn thử một bữa ở nhà hàng quốc doanh chứ. Nghĩ là làm, cô tìm một con hẻm vắng rồi chui vào không gian. May mà kiếp trước cô tích trữ đủ loại vật tư, từ đồ ăn đến mỹ phẩm, cái gì cũng có.
Cô lục lọi trong không gian gần chục phút, lúc trở ra thì đã biến thành một người hoàn toàn khác. Nguyên chủ chưa từng đến chợ đen, nên Lý Diệu Tình cũng không biết chỗ. Cô đành đi quanh quẩn tìm thử. Sau một tiếng đồng hồ lang thang, cuối cùng cũng mò ra được địa điểm chợ đen.
Cô không có gùi, đành lấy vải bọc một bọc gạo mang theo. May mà dị năng sức mạnh kiếp trước cũng xuyên không theo, chứ với cái thân hình nhỏ nhắn này mà xách bọc gạo to thế thì đúng là mệt chết.
Đang chuẩn bị bước vào chợ đen, bất ngờ có một người đàn ông chắn đường cô lại. Lý Diệu Tình tưởng hắn định cướp đồ, lập tức lùi mấy bước, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm, tư thế phòng thủ cũng nhanh chóng sẵn sàng. Nếu hắn dám manh động, cô nhất định cho hắn biết tay.
Người đàn ông vừa nhìn thấy bộ dạng của Lý Diệu Tình thì hiểu ngay là cô đang hiểu lầm. Anh ta chỉ thấy cạn lời nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Làm gì vậy?”
Lý Diệu Tình vẫn giữ vẻ cảnh giác, nhìn chằm chằm anh ta: “Anh là ai? Hỏi lắm thế làm gì? Tôi quen anh chắc? Đừng có mà làm quen với tôi.”