70, Pháo Hôi Mang Không Gian Xuống Nông Thôn Làm Quân Tẩu

Chương 6

Trước Sau

break

“Đăng ký cho chị cô? Sao cô ấy không tự đến?” Người kia thắc mắc.

“Hôm qua chị tôi biết tôi đăng ký đi trước, bèn nằng nặc đòi đi cùng. Tôi không cản nổi nên đồng ý. Chắc chị ấy vui quá nên cả đêm không ngủ được, bị cảm lạnh, nên nhờ tôi đi đăng ký thay.”

Cô bịa chuyện tỉnh bơ, mà thái độ lại rất nghiêm túc khiến nhân viên kia tin luôn.

“Hai chị em các cô giác ngộ cao đấy.” Nhân viên kia cười khen.

Lý Diệu Tình kiêu hãnh ngẩng đầu: “Đương nhiên rồi, tụi tôi luôn ghi nhớ lời lãnh đạo: chúng tôi là viên gạch của Tổ quốc, nơi nào cần thì chuyển đến nơi đó. Góp sức xây dựng đất nước là nghĩa vụ không thể chối từ!”

Cô nói rành rọt, khiến nhân viên kia bật cười vui vẻ.

“Chị cô tên gì?”

“Lý Ngữ Yên.” Cô đáp.

Người kia lập tức ghi tên vào sổ.

“Được rồi, tôi đã ghi tên chị cô. Về chuẩn bị đi, năm ngày nữa xuất phát. Đến lúc đó, hai chị em cứ đến ga tàu tập trung là được.”

Người đó vừa nói vừa đóng sổ lại. Lý Diệu Tình vốn định hỏi sẽ được phân đến đâu nhưng thấy người kia đã bận làm việc khác nên đành bỏ qua.

Rời khỏi văn phòng thanh niên tri thức, Lý Diệu Tình chuẩn bị tới nhà máy dệt để bán lại công việc cũ dù sao cũng sắp đi rồi, giữ lại cũng chẳng để làm gì.

Dựa theo ký ức của nguyên chủ, Lý Diệu Tình đi bộ gần nửa tiếng, cuối cùng cũng đến được xưởng dệt. Giờ này đúng lúc vào ca, trước cổng xưởng vắng lặng, chỉ có bác bảo vệ ngồi gật gù trong phòng trực.

Cô không vào trong xưởng mà rẽ sang khu nhà tập thể bên cạnh. Trong trí nhớ của nguyên chủ, con gái của một tổ trưởng phân xưởng hình như cũng đến tuổi phải về quê lao động rồi. Trước đó, cô gái ấy từng thi vào xưởng dệt nhưng tiếc là không đậu.

Lý Diệu Tình đến khu nhà tập thể, hỏi thăm mấy bác đang đi dạo dưới lầu rồi theo chỉ dẫn tìm đến nhà tổ trưởng phân xưởng.

“Cộc cộc...”

Cô gõ cửa.

“Chào cô, cô tìm ai vậy?” Người ra mở cửa là một phụ nữ trung niên chừng hơn bốn mươi, dáng người cao ráo, mặt mũi sáng sủa, toàn thân toát lên vẻ nhã nhặn.

“Chào chị, cho hỏi đây có phải là nhà của tổ trưởng Triệu không ạ?”

Tổ trưởng phân xưởng của xưởng dệt họ Triệu, cái này Lý Diệu Tình đã điều tra kỹ từ trước.

“Đúng rồi, cô tìm nhà tôi có việc gì sao?”

Lý Diệu Tình gật đầu, sau đó lịch sự tự giới thiệu: “Chào chị, em là công nhân của xưởng dệt, tên là Lý Diệu Tình. Em có chuyện muốn bàn với tổ trưởng Triệu.”

Nghe cô giới thiệu xong, người phụ nữ niềm nở mời vào: “Chào cô Lý, ông nhà tôi đang ở nhà, cô vào ngồi chơi một lát nhé, tôi đi gọi anh ấy.”

Lý Diệu Tình theo sau bà ấy vào phòng khách.

“Cô Lý, uống tạm ly trà nhé.” Sau khi rót trà, người phụ nữ vội đi gọi chồng mình ra. Tổ trưởng Triệu đang ở trong thư phòng, nghe vợ nói có người tên Lý Diệu Tình tìm thì rất ngạc nhiên, không khỏi tò mò cô đến đây có chuyện gì.

Khi ông bước ra phòng khách, nhìn thấy Lý Diệu Tình đang ngồi đó thì càng thấy khó hiểu hơn.

Một người tự xưng là công nhân xưởng dệt, mà ông lại chẳng có chút ấn tượng gì.

“Cô Lý, nghe nói cô tìm tôi có việc, không biết là chuyện gì?”

Tổ trưởng Triệu đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo.

“Chào tổ trưởng Triệu, em mới trúng tuyển vào xưởng mấy ngày trước, tên là Lý Diệu Tình.”

Nghe vậy, ông mới nhớ ra đúng là mấy hôm trước có một cuộc thi tuyển dụng, hình như thật sự có người tên này trúng tuyển.

Ông gật đầu xác nhận rồi hỏi tiếp: “Ừ, tôi nhớ rồi. Thế hôm nay cô đến tìm tôi là có chuyện gì?”

“Tổ trưởng là thế này ạ, bố với mẹ kế em muốn em đi thay chị gái cùng cha khác mẹ xuống nông thôn làm thanh niên tri thức. Vì vậy em định bán lại suất làm việc này. Em nghe nói con gái tổ trưởng dạo này cũng đang tìm việc nên mạo muội đến hỏi thử.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc