Yêu Trong Muộn Màng

Chương 3: Được Giúp Đỡ

Trước Sau

break

Bầu trời cũng đã bắt đầu tối sầm lại, mang theo những cơn gió vô cùng mạnh, thổi qua liên hồi, cùng Tiếng sấm chớp ầm ầm ầm, giống như muốn xé tan bầu trời vậy, chốc lát những hạt mưa nặng hạt đã dần rơi xuống, điều này khiến cơ thể bọn họ đều ướt đẫm, người cha giờ trở nên lo lắng cố gắng kéo lấy tay của con mình, đưa ánh mắt nhìn xung quanh xem thử có nơi nào, có thể trú mưa được không, bởi nếu như dầm mưa thế này, thì chắc chắn họ sẽ bệnh mất...

 

“Không trời đổ mưa rồi, giờ mình phải làm gì đây chứ? Nếu như không tìm chỗ để trú mưa, thì con mình sẽ bị bệnh mất, nào hãy đi theo bố!”

 

Hai người hấp tóc vội vàng, để kiếm chỗ trú mưa, thì trong lúc vội vàng đã vô tình đụng phải một người đàn ông, khiến hai người ngã xuống dưới mặt đất, người đàn ông kia giờ đây đứng dậy, đưa ánh mắt nhìn chăm chăm hai người, cậu ta không tỏ vẻ tức giận đổi lại là một nụ cười hiền dịu, khuôn mặt dễ thương...

 

Chốc lát giọng nói nhẹ nhàng lên tiếng: “Này hai người làm gì mà hấp tấp như vậy chứ? Trời đang mưa sao hai người lại, không vào một cái quán nào đó, để trú mưa đi, mà lại đi ngoài mưa như thế này?”

 

Đứa bé đôi mắt nhìn cậu thanh niên kia, mà chốc lát nó bật khóc lên tiếng bảo rằng: “Bố bà cháu đã bị mẹ đuổi ra khỏi nhà rồi, vậy nên không có nơi nào để đi hết, bởi vì trời mưa sợ cháu ướt và bị bệnh, nên bố của cháu mới vội vàng đưa cháu đi tìm nơi nào đó để trú mưa ạ...”

 

Người đàn ông nghe đến đây mà cảm thấy thật thương xót cho hai người, khi không ngờ rằng lại có một người phụ nữ nhẫn tâm tàn ác như vậy, Khi cô ta lại vứt bỏ chồng của mình thậm chí là con của mình nữa chứ, chốc lát cậu lên tiếng bảo: “Này tôi nhìn đứa bé cũng cảm thấy tội nghiệp, thậm chí Trời đang mưa mà hai người không có chỗ nào để ở nữa, vậy nên nếu được thì có thể đến nhà tôi ở nhờ, thậm chí nhà tôi cũng rất rộng mà chỉ có một mình tôi ở thôi...Thế nên nếu có người thì sẽ càng đông vui hơn, vậy nên nếu được thì hãy đến nhà của tôi để ở!”

 

Người cha nghe những lời nói từ cậu, mà tỏ vẻ rất vui, chốc lát ông lên tiếng nói rằng: “Cảm ơn cậu rất nhiều bởi vì đã giúp đỡ chúng tôi, thật lòng vì tôi không có nơi nào để đi cả, mặc dù rất ngại nhưng vì con của tôi, nên tôi xin được phép ở lại nhà của cậu!”

 

Cậu thanh niên mỉm cười đáp: “Được rồi ông cứ đến nhà tôi ở đi không sao đâu đừng khách sáo làm gì, dù gì chúng ta gặp nhau cũng là một cái duyên mà!”

 

Chốc lát người đàn ông lại lên tiếng hỏi tiếp: “Vậy cậu tên gì bao nhiêu tuổi tôi tiện xưng hô với cậu”

 

Cậu thanh niên trả lời trong sự dịu dàng: “Tôi tên là Hạ Thành tôi năm nay 23 tuổi, còn anh?”

 

Người đàn ông đưa tay gãi đầu đáp: “Tôi 27 tuổi, tôi là Bạch Thiên...”

 

Sau khi Hai người nói chuyện tâm sự với nhau một lúc, thì giờ đây Bạch Thiên đã chợt nhớ ra rằng hiện tại trời đang mưa, nếu như mà không đưa con trai của mình đến một nơi nào đó trú mưa kịp thời, thì chắc chắn nó sẽ bị bệnh mất, Thế nên ông đã gạt lại cuộc nói chuyện, mà lên tiếng bảo: “Thôi chúng ta đi tìm chỗ trú mưa đi!”

 

Cậu thanh niên mỉm cười trả lời: “À xe của tôi cũng ở gần đây thôi, chúng ta vào trong đó đi để trú mưa, sẵn tiện tôi sẽ chở ông về nhà của tôi luôn...”

 

Bạch Thiên trước sự nhiệt tình của cậu thanh niên này, liền mỉm cười trong sự hạnh phúc , sau đó lại lên tiếng đáp: “Thật tình tôi cảm ơn cậu rất nhiều, thậm chí cậu giống như là một thiên sứ, mà ông trời đã mang đến để giúp đỡ tôi vậy, và nếu như không có cậu thì tôi không biết rằng, tôi và con trai của mình đã như thế nào rồi...”

 

Cậu chốc lát gải đầu đáp: “Thôi mau đi đến xe để về nhà của tôi này, không thì sẽ bị bệnh bây giờ, thậm chí đừng cảm ơn tôi như vậy, bởi giúp đỡ người khác là điều đương nhiên thôi...”

 

Dứt lời bọn họ cũng đã đi theo Hạ Thành để đến chỗ chiếc xe kia, sau một lúc cũng đã đến nơi bọn họ cũng đã vào trong, giờ đây Hạ Thành bắt đầu khởi động xe để lái đến nhà của mình, trong sự hạnh phúc của đứa nhỏ mà lên tiếng bảo rằng: “Chú quả thật là một người tốt bụng mà, và thật may mắn khi gặp được chú!”

 

Hạ Thành nhìn đứa trẻ sau đó bật cười bảo: “Cháu quả thật là ngoan mà, một lát nữa khi về nhà chú sẽ lấy kẹo cho cháu ăn nhé!”

 

Cậu bé đồng ý rồi cười hí ha hí hửng, trong sự hạnh phúc của bản thân mình, thời gian cứ như vậy dần trôi qua, họ giờ đây cũng đã về tới nhà của Hạ Thành, sau đó mở cửa xe mà bước xuống nơi Hạ Thành lên tiếng: “Đây kể từ bây giờ căn nhà này, sẽ là nơi để hai người ở, và đừng ngại khi ở đây, bởi vì cứ xem nó như là nhà của mình cũng được, vì một khi tôi đã giúp ai đó thì sẽ giúp đến cùng...”

break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc