Ba Lâm lái xe băng băng, thời điểm lên xe, ba Lâm ý bảo ŧıểυ Mạch và Lập Hành ngồi phía sau. Trên đường đi, Lập Hành có chút câu nệ, thân thể căng thẳng. ŧıểυ Mạch tiến tới dán vào tai anh, âm thanh chỉ có hai người nghe:
“Thật ra, ba mẹ đã chấp nhận anh một nửa”.
Lập Hành nghi hoặc nhìn cô. ŧıểυ Mạch cười giảo hoạt:
“Ba thích xe loại lớn, cho nên trong nhà còn một chiếc Land Rover nữa, bình thường đều chạy chiếc kia, nhưng hôm nay lại chạy xe này tới đón chúng ta, anh nói sao vậy? Nhất định là sợ xe rất cao anh lên xe khó khăn, anh xem, đây không phải là chấp nhận anh một nửa rồi sao?”
Những lời này có hơi lớn, ba Lâm từ kính chiếu hậu liếc nhìn ŧıểυ Mạch, khóe miệng khẽ nhếch một cái khó nhận ra, đúng là con gái của ta, thông minh, từ chỗ rất nhỏ đoán tâm tư người khác.
Lập Hành nghe xong, thân thể hơi buông lỏng chút, nói bên tai ŧıểυ Mạch:
“Ba mẹ em thật tốt”.
ŧıểυ Mạch cười đắc ý.
“Đó là chuyện đương nhiên, nhìn em là thấy rồi”.
Sau đó cả đoạn đường không nói chuyện. Đến nhà, nhà ŧıểυ Mạch là một biệt thự liên hợp, hai tầng, có thêm vườn hoa và sân thượng. Mẹ Mạch sắp xếp Lập Hành ở phòng khách lầu 1, ŧıểυ Mạch ở phòng của mình trên lầu. Mọi người về phòng mình thay quần áo, mẹ Mạch nói cơm đã làm xong sớm, bà đi hâm nóng một chút là ăn được. ŧıểυ Mạch chạy đến giúp đỡ, Lập Hành cũng đi tới giúp một tay bưng thức ăn, mẹ Mạch nhìn chân Lập Hành một chút:
“Thôi đi, cậu ngồi đi!”
ŧıểυ Mạch tối mặt, Lập Hành vẫn mỉm cười:
“Dạ, con có thể, ở nhà cũng làm những việc này”.
Mẹ Mạch không nói gì, đưa hắn một dĩa thịt bò, Lập Hành tay phải nhận lấy, chống gậy vững vàng đi tới bàn ăn.
“Dạ có, mọi việc trong nhà, như nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn, chúng con đều cùng nhau làm”.
Mẹ Mạch như đang suy nghĩ, gật đầu.
Lúc ăn cơm, ŧıểυ Mạch như bình thường, tỉ mỉ gắp đồ ăn cho Lập Hành. Lập Hành nhìn thoáng qua mẹ Mạch, thấy sắc mặt bà không vui, liền nháy mắt với ŧıểυ Mạch. Sau đó, mình gắp gà Kung Pao vào trong đĩa ŧıểυ Mạch, lúc này sắc mặt mẹ Mạch mới khá hơn. ŧıểυ Mạch ăn gà Kung Pao, thấy bên trong có củ lạc, rất thích, vì bình thường khi bọn họ ăn chung món này, gà xé phay cho Lập Hành và củ lạc cho ŧıểυ Mạch.
Sau khi ăn xong, ŧıểυ Mạch bảo ba mẹ đi nghỉ trước, mình và Lập Hành cùng nhau dọn bàn. Hai người ở nhà bếp đóng cửa rửa chén, ŧıểυ Mạch nói:
“Lập Hành, ba mẹ em không phải là người không nói phải trái, nhưng nhất định sẽ cho chúng ta xem sắc mặt, nếu mấy ngày nay bọn họ nói cái gì, anh cũng không được để bụng”.
“Ừm, anh thấy chú và dì đều rất tốt, tốt hơn anh nghĩ”.
Từ phòng bếp đi ra, bên trong phòng khách không có ai, ŧıểυ Mạch, đoán là ba mẹ đi ngủ trưa rồi, liền kéo Lập Hành về phòng, thúc giục anh, nói là đeo chân giả lâu như vậy, chắc rất mệt mỏi, nên nghỉ một lát. ŧıểυ Mạch cho Lập Hành ngồi trên giường, mình ngồi xổm giúp anh cởi chân giả, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng cười:
“Cách mạng chưa thành công, đồng chí còn phải nỗ lực nha!”
Lập Hành vuốt ve tóc ŧıểυ Mạch, đem tóc rơi loạn vén vào sau tai:
“Vì tương lai của chúng ta, anh sẽ cố gắng”.
ŧıểυ Mạch cho Lập Hành nằm xuống, đắp chăn cho anh xong, Lập Hành liền giục ŧıểυ Mạch về phòng mình nghỉ ngơi, ba mẹ thấy hai người ở cùng phòng lâu như vậy thì không tốt lắm.
Bởi vì sáng dậy sớm đi máy bay, giấc ngủ này của ŧıểυ Mạch có hơi lâu. Đứng dậy khỏi phòng, nghe được có tiếng nói ở phòng khách. Đi tới cầu thang, nghe giọng của ba cô:
“Cái bộ dạng này của cậu, có nghĩ tới sẽ liên lụy với ŧıểυ Mạch không? Thực sự yêu con gái ta?”
“Ba”.
ŧıểυ Mạch nhìn, đây là bên lắng nghe bên dạy bảo? Lập Hành rất bình tĩnh.
“Nghĩ tới có thể sẽ liên lụy cô ấy, cũng thử đẩy cô ấy ra. Có lẽ chú không biết, lúc đó cháu vì đẩy cô ấy ra, làm bộ đã đính hôn, sau đó cô chủ động đi cứu trợ động đất, đầu bị thương, mấy ngày mới tỉnh lại”.
Lập Hành hạ giọng:
“Cháu cảm thấy cháu sai rồi, cháu lấy góc độ của cháu, cho rằng đẩy cô ấy ra là vì hạnh phúc của cô ấy, nhưng lại quên hỏi cô ấy, có phải cô ấy muốn loại hạnh phúc đó không. Sau này, cháu liền quyết định, sẽ không bao giờ đẩy cô ấy ra, nếu cô ấy muốn hạnh phúc là cùng cháu, như vậy cho dù cháu liều mạng, cũng phải đem đến hạnh phúc cho cô ấy”.
Sau một hồi trầm mặc, ba Lâm mở miệng trước:
“Tính tình này thật giống mẹ nó, thấy đúng liền không quay đầu lại, không biết lấy đâu ra dũng khí”.
Lập Hành nhẹ nói:
“Chú, cháu biết hiện tại cháu không tốt, hơn nữa, chân của cháu không thể dài ra. Nhưng, cháu đang cố gắng để cho mình trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đủ cho cô ấy hạnh phúc, mong chú tin tưởng cháu”.
Lại trầm mặc, một lát sau, ba Lâm tựa hồ cười cười:
“Nếu như cháu là chú, cháu có bằng lòng đem con gái tốt mình nuôi lớn tặng cho một người như vậy sao?”
Sau đó một lát, giọng Lập Hành phát ra kiên định:
“E rằng không muốn. Nhưng bây giờ, cháu phải cố gắng để chú bằng lòng tiếp nhận cháu. Nếu như bắt cháu chia tay ŧıểυ Mạch, cháu chắc chắn không làm được, nhưng nếu như không thể để cho chú và dì chấp nhận cháu, ŧıểυ Mạch cho dù ở cùng cháu, cũng sẽ không vui. Cho nên, chú xem, cháu không có lựa chọn khác”.
Hai người không thèm nói tiếp, chỉ nghe thấy tiếng bịch bịch càng lúc càng nhanh, ŧıểυ Mạch đi xuống lầu, cao giọng nói:
“Đang đánh cờ à, Lập Hành, anh không cần nhường ba, ba là cao thủ, không cần nhường”.
Ba Lâm cười ha ha:
“Con đây là khen ba con hay khen thằng nhóc này đây?”
Lập Hành cũng cười cười, nhường cờ không phải là chiêu thứ nhất lấy lòng ba vợ sao, đáng tiếc người ba vợ này đánh cờ quá tốt, anh không có cơ hội này.
Ngày thứ hai là tết âm lịch, trải qua cả ngày hôm qua ở chung, ba Lâm mẹ Mạch dù không nói tiếp nhận người con rể này, nhưng thái độ từ xa cách dần quen hơn. Thời điểm làm cơm tất niên, ŧıểυ Mạch nói Lập Hành cũng biết nấu cơm, chưng cá rất ngon. Vì vậy mẹ Mạch liền giao việc này cho anh ấy, Lập Hành cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị cá, ŧıểυ Mạch và mẹ ở bên cạnh vừa nói chuyện phiếm vừa làm món ăn khác.
ŧıểυ Mạch nói về Nhiễm Nhiễm, nói tháng trước gọi điện thoại, cô ấy đã kết hôn cùng Trương Hâm. Nhiễm Nhiễm nói muốn học làm cơm, không muốn kết hôn rồi vẫn về nhà ba mẹ chồng ăn cơm chùa. Mẹ Mạch đột nhiên lành lạnh nói một câu:
“Con đó, hai năm nay nấu ăn càng tốt, sao trước đây ở nhà mẹ không thấy con học nấu ăn, học nấu ăn cũng vì người khác à?”
ŧıểυ Mạch hi hi ha ha ôm lấy thắt lưng mẹ:
“Mẹ à, là mẹ nói, muốn lấy lòng người đàn ông, trước hết phải lấy lòng dạ dày anh ấy. Mẹ xem, hiện tại con làm như vậy, còn chưa phải là theo mẹ học”.
Mẹ Mạch mấy năm nay công việc không vội vàng, cũng bắt đầu học xuống bếp nấu cơm, lần trước ŧıểυ Mạch về thăm nhà, mẹ Mạch liền nói như vậy.
Một bên Lập Hành nghe ŧıểυ Mạch nói, nghiêng đầu, nhìn sâu vào mắt ŧıểυ Mạch, con người đen láy thâm tình, khóe miệng thoáng cong, ŧıểυ Mạch thấy anh ngây người, mẹ Mạch thấy vẻ mặt anh cũng sửng sờ, quay đầu nhìn con gái:
“Chính là bị mê hoặc như thế?”
Thời điểm ăn cơm tất niên, ba Lâm muốn rót ly rượu vang, ŧıểυ Mạch có chút khó khăn, lo lắng dạ dày của Lập Hành, Lập Hành dùng ánh mắt ý bảo rằng anh uống một chút không sao. ŧıểυ Mạch rót mỗi người nửa ly rượu đỏ, Lập Hành giơ ly lên:
“Chú, dì, chúc mừng năm mới!”
Mẹ Mạch nhìn ŧıểυ Mạch, con gái đang mong đợi nhìn bà. Trong lòng thở dài, con gái thật hướng nɠɵạı, bà cũng bưng ly lên, cụng ly với Lập Hành một cái, mắt Lập Hành sáng rực lên. Mẹ Mạch lại hít thở dài, đáng đời con gái rời mê không rời bỏ, chàng trai này, đôi mắt này, dáng dấp này, thẳng tắp đi vào lòng người, nếu như mình hồi trẻ, chắc là cũng không chịu nổi ánh mắt này.
Người một nhà ăn cơm tất niên, ngồi chung trên salon xem văn nghệ đêm xuân. Thời điểm ŧıểυ Mạch xem hài, cười đến gập cả người. Diễn hài quan trọng nhất là khán giá hưởng ứng, cô cười đến không thở được. Lập Hành nghiêng đầu nhìn cô cười, chính mình cũng cười theo, ánh mắt thâm tình. Ba Lâm, mẹ Mạch đều thấy bộ dạng như thế của anh, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, đều không nói chuyện.
Buổi tối, bốn người cùng nhau làm sủi cảo, đây là truyền thông nhà họ Lâm, nhất định phải cả nhà cùng làm cùng ăn, năm sau sẽ thuận lợi. Thời điểm là sủi cảo, Lập Hành vừa gói, vừa nói nhỏ:
“Chú, dì, cảm ơn hai người. Từ sau khi mẹ cháu qua đời, nhiều năm rồi không có cùng một nhà bước sang năm mới. Loại cảm giác gia đình này, thật hạnh phúc”.
Ánh mắt đen láy đọng sương mù nhìn ba Lâm và mẹ Mạch, ba Lâm ho khan một tiếng, không có hé răng, mẹ Mạch lòng đã mềm nhũn. Thực ra, mẹ Mạch rất dễ mềm lòng, ŧıểυ Mạch chính là thừa hưởng khuyết điểm này của mẹ:
“Khụ khụ, về sau hai con hàng năm đều về đây đi, chúng ta hàng năm cùng làm sủi cảo”.
Giọng mẹ Mạch có chút mất tự nhiên. Ba Lâm nghiêng đầu nhìn vợ mình, nhếch khóe miệng, là ai nói dù tốt cách mấy cũng chỉ có một chân, phải khuyên con gái đừng ngớ ngẩn, là ai nói không thể đồng ý cho bọn họ cùng một chỗ, kết quả, lòng ai đó lại mềm nhũn rồi.
ŧıểυ Mạch và Lập Hành định đầu năm về, đi cúng tế ba mẹ Lập Hành. Mùng bốn Tết, ba Lâm nói trang web trong công ty ba bị người ta giở trò, đăng nhập không được. Lập Hành gọi nhân viên quản lý tài khoản, sửa đổi tham số đăng nhập, trang bị thêm các tường bảo vệ, giải quyết xong xuôi. Ba Lâm rất cao hứng, người con rể này thật sự có tài.
Lúc ŧıểυ Mạch rời đi, mẹ Mạch đã xưng hô yêu thương kêu “Lập Hành”. Thời điểm tiễn bọn họ ra sân bay, mẹ Mạch dặn dò ŧıểυ Mạch:
“Việc nhà con làm nhiều một chút, không được thì thuê người làm, thân thể Lập Hành không tốt, Lập Hành mệt mỏi chỉ làm con đau lòng”.
Lại dặn:
“Qua mấy tháng, mẹ và ba con muốn đi Pháp tham gia triển lãm, con đưa size quần áo của Lập Hành cho mẹ, mẹ mua cho vài bộ y phục Burberry, khí chất của Lập Hành, thương hiệu này thích hợp nhất”.
“Ai da, mẹ, còn con đâu, mẹ làm sao có Lập Hành liền quên con, con cũng cần mua quần áo, con cũng muốn thương hiệu đó”.
Ba Lâm và Lập Hành vừa nhìn nhau liếc mắt, bất đắc dĩ cười cười.
Vỗ vỗ vai Lập Hành, ba Lâm nghiêm túc:
“Lập Hành, ŧıểυ Mạch nhà chú được nâng niu khôn lớn, hiện tại giao cho con, con có thể chăm sóc nó thay chú được rồi”.
“Chú yên tâm, lần này tới, cháu hiểu được vì sao ŧıểυ Mạch có thể dũng cảm theo đuổi tình yêu như vậy, là vì cô ấy trưởng thành trong tình yêu ngập tràn. Cháu sẽ tiếp tục dùng tình yêu che chở cô ấy, cho cô ấy luôn giữ được sự dũng cảm đáng quý này”.
Hai người bèn nhìn nhau cười.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chúng ta phải tin tưởng, có rất nhiều cha mẹ hiểu và tôn trọng con cái, xuất hiện cha mẹ là thấy sắp bị chia rẽ, thật oan uổng cho họ.
Thực ra tôi rất ghét loại giọng điệu tôi chia tay bạn vì hạnh phúc của bạn, đem đến cho người khác tổn thương, còn mình lại thấy rất vĩ đại, thật ngu ngốc.