Từ tết âm lịch năm trước ŧıểυ Mạch không cẩn thận tiết lộ ra việc mình có bạn trai đến giờ, mẹ ŧıểυ Mạch hình như không bình tĩnh. Là một giáo sư đại học danh tiếng, mẹ cô mỗi ngày đều tiếp xúc với thanh niên trẻ, tâm tính cũng tương đối trẻ trung và cởi mở, đối với việc con gái yêu đương cơ bản là có nguyên tắc “Cho con gái làm chủ”. Nhưng không có nghĩa là ŧıểυ Mạch không có lo lắng, huống chi, là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, cũng có chút tính bát quái.
Cho nên, từ đó về sau, mẹ Mạch thỉnh thoảng gọi điện thoại tới, nói bóng gió cộng thêm trực tiếp tra hỏi, cuối cùng ŧıểυ Mạch vẫn thừa nhận, có bạn trai. Đối với tình huống của Lập Hành, ŧıểυ Mạch lựa chọn tiết lộ một ít cho mẹ: Là lúc học đại học quen biết, năm ngoái gặp lại, quyết định ở cùng một chỗ, cha mẹ trong nhà đều mất, chỉ có một em trai cũng đã 24 tuổi, anh ấy tự mở công ty, làm trang web, tên là “Mạng lưới hướng dẫn y học ŧıểυ Mạch”, dung mạo rất đẹp trai.
ŧıểυ Mạch chợt cười, kết quả mẹ Mạch lại nói thêm một câu:
“Chỉ là so với ba con thì thiếu một chút”.
Đối với việc cha mẹ anh đều mất, ŧıểυ Mạch vốn tưởng rằng sẽ làm mẹ không hài lòng, không nghĩ tới mẹ mừng rỡ nói một câu:
“Ai da, không phải lo lắng quan hệ mẹ chồng con dâu”.
ŧıểυ Mạch nghe quen tai, nhớ tới Lộ Lộ cũng nói câu tương tự, trong lòng nói, cảm giác Lộ Lộ suy nghĩ khác hẳn người thường.
Vài ngày sau, ŧıểυ Mạch nhận được điện thoại của mẹ, bên kia rất hưng phấn:
“ŧıểυ Mạch, mẹ và cha con nhìn trang web chữa bệnh kia, ba nói ŧıểυ tử này có đầu óc, làm chuyện đứng đắn, tương lai sáng lạn”.
ŧıểυ Mạch buông điện thoại, mở loa ngoài, cho Lập Hành nghe một chút, mắt Lập Hành sáng rực lên, nhếch khóe miệng, có chút đắc ý.
Như vậy sau đó, mẹ Mạch đưa ra yêu cầu, hai đứa ở cùng một chỗ hai năm rồi, lông chân của con rể còn chưa tới cửa. ŧıểυ Mạch nghe xong, cười khổ trong lòng, nếu như lông chân con rể, sớm đã về nhà rồi, mấu chốt ở đây là không có chân con rể. Lập Hành cũng có chút lo lắng, nếu nói tương lai mình có con gái, cũng nhất định không muốn gả con cho người đàn ông thiếu một chân. Suy bụng ta ra bụng người, cha mẹ ŧıểυ Mạch nếu như không chấp nhận, anh cũng có thể hiểu được.
“Lập Hành, em rất kiên quyết, nếu bọn họ không đồng ý, chúng ta cũng không thể chia tay. Em không sợ gì khác, chỉ sợ anh rút lui giữa chừng”.
“Sẽ không, ŧıểυ Mạch, anh đã sớm nói, sẽ không bao giờ rút lui”.
Lập Hành kiên định nói.
“Tốt lắm, nếu bọn họ không chấp nhận, cho anh xem sắc mặt, anh cũng muốn chịu đựng?”
“Yên tâm, anh kiên quyết chịu đựng”.
“Nếu như họ nói lời khó nghe, anh cũng không được khổ sở, khổ sở cũng phải nói cho em biết, không cho anh giấu trong lòng”.
“Được, không buồn, buồn thì anh tự điều chỉnh một chút, sau đó nói với em, em thương anh, anh sẽ không buồn”.
“Em nghĩ như vầy, trước tiên em sẽ nói với bọn họ chuyện chân của anh, nếu như bọn họ cho đường sống, chúng ta liền trở về tranh thủ, nếu như không có, chúng ta đấu tranh đến cùng”.
ŧıểυ Mạch quơ quả đấm nhỏ, như muốn đánh nhau.
Lập Hành nở nụ cười:
“Vấn đề là gì, bất kể họ có chấp nhận hay không, anh là con rể không có chân cũng phải tới cửa ra mắt”.
Buổi tối ŧıểυ Mạch gọi điện thoại cho mẹ, Lập Hành ngồi bên người cô, kéo tay cô, ngón tay xoa xoa mu bàn tay cô. Nói chuyện phiếm trong chốc lát, ŧıểυ Mạch hít một hơi, nghiêm túc nói:
“Mẹ, con có việc muốn nói với ba mẹ, mẹ để cho ba cùng nghe đi”.
ŧıểυ Mạch rất ít khi dùng loại giọng nói nghiêm túc này nói chuyện cùng mẹ, mẹ nghe lời này, lập tức cũng nghiêm túc, đi gọi ba Lâm.
“ŧıểυ Mạch, con nói đi, ba và mẹ đang nghe đây”.
Giọng ba Lâm cũng rất nghiêm túc.
Lại hít một hơi, mỉm cười liếc mắt nhìn Lập Hành, ŧıểυ Mạch nhẹ giọng mà kiên định nói:
“Trước khi nói chuyện đó, con muốn làm rõ, con yêu Phương Lập Hành, yêu rất nhiều năm, nếu không gặp lại anh ấy, cả đời này có thể con sẽ sống một mình. Cho nên, bất kể xảy ra chuyện gì, xem như trời long đất lỡ, con tuyệt đối tuyệt đối không chia tay anh ấy”.
Người đàn ông bên cạnh gục đầu xuống, đặt tay cô ở bên môi, hôn nhẹ.
“ŧıểυ Mạch, cuối cùng xảy ra chuyện gì, con làm mẹ gấp gáp muốn chết”.
Mẹ Mạch không kiềm chế được, ba Lâm trầm ổn nói:
“Bà nghe con gái nói hết đã”.
“Con muốn nói là, Lập Hành chính là Lập Hành, dù cho anh ấy làm sao, đời này con đều muốn anh ấy, chỉ cần anh ấy, không phải, là đời đời kiếp kiếp, con chỉ cần anh ấy, ba mẹ hiểu không?”
Lập Hành nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt giao nhau, mắt anh ửng đỏ.
“Nói đi, cậu ta làm sao?”
Ba Lâm là người thông minh, đã hiểu, con gái đang chuẩn bị trước một bước.
“Anh ấy thông minh, kiên cường, yêu con, rất tốt với con, con cùng với anh ấy rất hạnh phúc. Nhưng, ba, mẹ, con và anh ấy lúc gặp lại, là ở bệnh viện, anh ấy… xảy ra tai nạn giao thông, chân trái cắt bỏ trên đầu gối 10 cm”.
ŧıểυ Mạch nói xong, thở ra một hơi dài, cuối cùng cũng nói được.
Bên kia mẹ Mạch kêu lên một tiếng “Cắt?!”. Ba Lâm trầm mặc. Sau đó, cúp điện thoại. ŧıểυ Mạch nhìn Lập Hành, nước mắt rơi xuống. Lập Hành của cô tốt như vậy, vì sao bọn họ không tìm hiểu liền cúp máy? Lập Hành nhất định đau đớn. Lập Hành nhô đầu ra hôn nhẹ chóp mũi cô.
“Anh không sao, ŧıểυ Mạch, đừng khóc được không? Chúng ta vừa mới bắt đầu, anh đã chuẩn bị tâm lý, cho bọn họ chút thời gian, được không?”
ŧıểυ Mạch gật đầu, tựa vào vai anh.
Một giờ sau, ba Lâm gọi điện tới:
“ŧıểυ Mạch, trong chốc lát ba mẹ khó có thể tiếp thu, phản ứng vừa rồi của mẹ con có chút lớn, ba hi vọng con hiểu”.
ŧıểυ Mạch nhìn Lập Hành, nhẹ nói:
“Con hiểu”.
“Chúng ta thương lượng một chút, bất kể như thế nào, ba và mẹ cũng không muốn để cho con đau khổ. Cho nên, chúng ta còn chưa nhìn qua Phương Lập Hành mà phán đoán, lễ mừng năm mới, con dẫn cậu ta về đi! Nhìn rồi tính tiếp”.
Ba Lâm xứng đáng nhiều năm trên thương trường, gặp biến không sợ hãi mà ung dung.
“Cảm ơn ba”.
ŧıểυ Mạch nghẹn ngào, bất kể thế nào, ba mẹ vẫn rất yêu cô, chịu vì cô, cho Lập Hành một cơ hội. Để điện thoại xuống, Lập Hành ôm ŧıểυ Mạch, hôn trán cô:
“Cha mẹ của em thật tốt, bọn họ rất yêu em, anh sẽ để họ yên tâm giao em cho anh”.
ŧıểυ Mạch đặt vé máy bay vào sáng 29 tết, trưa đến quê của ŧıểυ Mạch, thành phố A. ŧıểυ Mạch lúc đầu không muốn ba mẹ đến đón, nhưng mẹ rất kiên trì, ŧıểυ Mạch không thể làm khác hơn là nhượng bộ. Máy bay hạ cách, ŧıểυ Mạch kéo túi du lịch, Lập Hành đeo ba lô, hai người nắm tay đi ra cửa, chàng trai anh tuấn, cô gái xinh đẹp, dọc đường đi rất nhiều người nhìn họ bằng ánh mắt hâm mộ. Mẹ Mạch từ xa nhìn thấy con gái mình một thân áo len đỏ, áo khoác ngoài, khăn quàng cổ màu xám, tóc dài xõa trên vai, khéo léo nắm tay một người đàn ông. Chàng trai rất cao, tóc ngắn, ngũ quan anh tuấn, áo len vàng nhạt, áo khoác ngoài, cũng mang khăn quàng cổ màu xám. Tuy là chống gậy nhưng dáng người cao ngất, dáng di trầm ổn thong dong, nếu như không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra chân cậu ta là chân giả. Hai người đối diện, ŧıểυ Mạch vui sướиɠ rực rỡ, mỉm cười nhìn chàng trai, nhẹ nhàng nói gì đó. Mà chàng trai thì ánh mắt cưng chiều, nghe cô nói, thỉnh thoảng hôn nhẹ chóp mũi cô. Tuấn nam mỹ nữ, thật hài hòa.
Viền mắt mẹ Mạch có chút sưng, chọc chọc ba Lâm:
“Thấy không, con gái ông nhìn người ta trên mặt đều tỏa sáng, trong mắt chưa từng nhìn người khác, tôi ước tính ông không thể nói không rồi”.
Ba Lâm cười:
“Ai nói nhất định nói không, dù sao cũng là người của ŧıểυ Mạch, vẫn phải tin tưởng lựa chọn của con gái. Bất quá nuôi nói lớn như vậy, xem như hiện tại muốn giao cho người khác, cũng phải xem đó là hạng người gì mới được”.
Hai người đi đến cửa ra, nhìn thấy ba mẹ chờ ở đó. Lập Hành cẩn thận nhìn một chút, người đàn ông trung niên lông mày rậm, mắt phượng, dáng người cao ngất, khí chất trang nghiêm, mặc dù nhiều tuổi, như chỉ thêm khí chất thành thục. Mà người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, nhìn không ra tuổi tác, kéo cánh tay người đàn ông, như bộ dạng chim nhỏ nép vào. Lập Hành lẩm bẩm một câu:
“Ba em sao dáng dấp đẹp trai như vậy, đả kích lòng tin của anh”.
ŧıểυ Mạch cười khanh khách:
“Anh đừng khẩn trương, nhớ rõ hai chúng ta đã nói rõ”.
ŧıểυ Mạch kéo Lập Hành tới:
“Ba, mẹ, đây là bạn trai con, Phương Lập Hành. Lập Hành, đây là ba, mẹ”.
Mẹ Mạch liếc mắt trừng con gái, cái gì ba mẹ, chúng ta còn chưa đồng ý đâu. Giọng Lập Hành trong sáng.
“Chú, dì, hai người khỏe”.
Ba Lâm liếc mắt nhìn anh, không để ý tới, cầm lấy túi du lịch của ŧıểυ Mạch:
“Đi thôi, về nhà trước”.
ŧıểυ Mạch nhìn Lập Hành, dùng ánh mắt nói “Nỗ lực lên”, Lập Hành cũng dùng ánh mắt nói cho cô biết “Yên tâm”.